Mãi Mãi Trói Buộc

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Thậm chí còn chia khu khô và ướt riêng biệt, nửa bên trải rơm để nằm, nửa bên là chỗ tắm rửa.

 

Cuối cùng, tôi cũng chịu nhún nhường để hắn kéo đi.

 

Lúc này, một con ngỗng trắng lớn tao nhã trước ống kính đang phô diễn chiếc cổ thiên nga mà nó học lỏm từ bầy thiên nga.

 

Cư dân mạng nhanh chóng phá án:

 

[Đây chính là con ngỗng xấu xí từng trà trộn vào bầy thiên nga!]

 

Lần này, Ân Thịnh không xóa bình luận.

 

Hắn nghiêm túc trả lời:

 

“Tiểu Phù không xấu, nó là con ngỗng trắng múa Hồ Thiên Nga đẹp nhất.”

 

Cư dân mạng:

 

[Cuối cùng thế giới cũng trở nên điên rồ theo cách mà tôi yêu thích rồi.]

 

4

 

Đạo diễn giao nhiệm vụ cho đám trẻ.

 

“Tiểu Ngư và Tiểu Khả là nam tử hán, ra bờ sông giúp cha mẹ xách một thùng nước nhé.”

 

“Trình Trình là em gái, phải giúp mẹ nhặt rau nha~”

 

Ân Thịnh lập tức nhìn đạo diễn với ánh mắt đầy mong đợi:

 

“Vậy Tiểu Phù nhà tôi thì sao?”

 

Đạo diễn cứng họng, người vác máy quay phim cũng suýt không giữ nổi, khiến ống kính rung lên hai cái.

 

“Tiểu Phù… ừm, cái này… Tiểu Phù là…”

 

Ánh mắt Ân Thịnh dần tối lại, vẻ mặt rõ ràng không vui.

 

Đạo diễn linh cơ nhất động, ngồi xổm xuống, đối diện thẳng với đôi mắt nhỏ như hạt đậu của tôi:

 

“Tiểu Phù có thể giúp chúng tôi xuống sông bắt hai con cá được không?”

 

Tôi: “Quác! Quác! Quác!”

 

Đạo diễn không hiểu, nụ cười đông cứng trên mặt, rồi ngây ngốc quay đầu nhìn thái tử gia – nhà tài trợ.

 

“Ý của Tiểu Phù là…”

 

Sắc mặt Ân Thịnh từ u ám chuyển sáng bừng:

 

“Tiểu Phù nhà chúng tôi rất vui, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

 

Mẹ nó, tôi có thể không vui được à?!

 

Vào tới sông là địa bàn của lão tử, để xem ngươi còn làm gì được tôi, thằng nhóc kia!

 

5

 

Sự thật chứng minh, tôi đã suy nghĩ quá nhiều.

 

Lúc đầu, Ân Thịnh chỉ chèo bè gỗ, chậm rãi theo sau tôi.

 

Nhưng khi thấy tôi bắt đầu tăng tốc, hắn liền nhảy phắt xuống nước.

 

Tôi bơi, hắn đuổi.

 

Tôi chèo, hắn lội.

 

Phía sau, nhân viên cứu hộ hốt hoảng la lên:

 

“Ê, ê, ê, chờ đã… Ừm… phía trước là… nước sâu…!”

 

Ánh mắt Ân Thịnh chợt sắc lạnh, còn tôi, đôi chân ngỗng nhỏ đỏ hồng không thể vẫy nước được nữa.

 

Tôi mắc kẹt, không thể thoát.

 

Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của tôi tràn đầy vẻ bi thảm.

 

Cư dân mạng:

 

[Sôi động quá, đây rốt cuộc là chương trình nuôi trẻ hay là đi phiêu lưu cùng thái tử gia vậy?]

 

[Ai hiểu được chứ, nhìn người và ngỗng thi đấu mà tôi muốn hét lên phấn khích.]

 

Ân Thịnh túm gáy tôi, kéo thẳng lên bờ.

 

Sắc mặt hắn âm u, đạo diễn run rẩy bước tới, đưa khăn cho hắn lau người.

 

Hắn liếc đạo diễn một cái đầy lạnh lùng:

 

“Sau này hủy hết các nhiệm vụ gần sông hồ, biển cả.”

 

Đạo diễn run run gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Ngỗng gì mà ngay cả bơi sông cũng chẳng xong, nói gì tới ra biển?

 

Ân Thịnh thả cổ tôi ra, nhưng lại bế tôi vào lòng.

 

Tôi chớp cơ hội, tung ngay một cú đá.

 

Hai dấu chân ngỗng đỏ rực mang theo vết máu hiện lên rõ ràng trên mặt hắn.

 

Thái tử gia sững sờ.

 

Đạo diễn cũng đờ người.

 

Không một ai – thậm chí không một con ngỗng nào – dám động chân lên mặt thái tử gia.

 

Nhưng ngay giây sau, một con ngỗng to đùng bị nhét thẳng vào lòng đạo diễn.

 

Thái tử gia quay người, nhảy xuống sông, tất cả diễn ra chỉ trong một hơi.

 

6

 

“Người đâu, mau lại đây! Cứu người, cứu người mau! Cổ thiếu, ngài đừng nghĩ quẩn …”

 

Chữ “quẩn” còn chưa thoát ra khỏi miệng, Ân Thịnh đã nổi lên mặt nước với vẻ mặt âm u.

 

Đạo diễn suýt bị chính mình làm nghẹn.

 

Ngay sau đó, “bốp bốp bốp”, mấy con cá nhỏ bị ném thẳng lên bờ.

 

Đạo diễn trố mắt nhìn, hóa ra thái tử gia nhảy xuống là để bắt cá.

 

Chúng tôi – một người một ngỗng – từ sáng sớm đợi đến chiều tà, bờ sông đầy cá nhảy lung tung khắp nơi.

 

Còn tôi, đã ăn no căng bụng.

 

Cư dân mạng:

 

[Sao tôi nhớ ngỗng là loài ăn cỏ nhỉ?]

 

[Ngỗng của người ta là đại bạch ngỗng từng lăn lộn trong bầy thiên nga, ăn chút cá thì sao nào?!]

 

Tôi nghi ngờ bình luận thứ hai đang chửi tôi, nhưng tôi không có bằng chứng.

 

Cuối cùng, Ân Thịnh cũng bắt được con cá mà bản thân hài lòng.

 

Hắn nâng niu con cá trắm nhỏ, dáng hình thon dài, vảy óng ánh, không béo không gầy, vừa đúng bốn lượng, đưa tới trước mặt tôi như khoe bảo vật.

 

“Tiểu Phù, tối nay ta sẽ làm món này cho ngươi, được không?”

 

Tôi: “Quác! Quác! Quác!”

 

Ân Thịnh nhìn con cá, rồi lại nhìn tôi đang ngoan ngoãn nằm trong lòng đạo diễn, trong mắt hiện lên chút yếu đuối hiếm thấy.

 

7

 

Bữa tối cần bốn cặp cha mẹ cùng nhau chuẩn bị.

 

Nhưng mọi người đều không rành bếp núc, trừ Ân Thịnh.

 

Ảnh đế Ngô An Luân nấu món canh trứng cà chua, trong nồi lơ lửng vài mảnh vỏ trứng vụn.

 

Ca sĩ Mạnh Tư Vũ làm món khoai tây xào sợi, sợi khoai thẳng đứng như đỉnh núi Bất Chu chọc trời chống đất.

 

Diễn viên Chương Khả Tụng chế biến món gà xào cung bảo, nhưng cứng như sắt thép.

 

Chỉ có món cá chiên của Ân Thịnh giòn tan, thơm ngon.

 

Hắn còn dùng những nguyên liệu dư lại để làm một nồi cơm chiên Dương Châu.

 

Người mẹ đơn thân Chương Khả Tụng nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh như sao:

 

“Ân thiếu, bình thường ngài ở nhà cũng tự nấu ăn sao?”

 

Ân Thịnh thành thạo lau tay vào tạp dề, động tác nhanh nhẹn, gương mặt vẫn lạnh lùng:

 

“Các ngươi ăn trước đi, cá của Tiểu Phù nhà tôi sắp hầm xong, cần phối thêm ít cỏ xanh.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page