Lưu Manh Trong Mộng

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Tôi chưa kịp phản ứng, Chu Dã đã trả lời trước một tiếng.

“Được.”

Nói xong, cậu ấy gọi một chiếc taxi, nhét tôi vào xe, sau đó khóa xe đạp của mình lại bên lề đường, rồi ngồi lên ghế sau xe của Quý Thời.

“Đi nhanh lên, cảm ơn.”

Quý Thời: “…”

“Xuống đi.”

“Sắp muộn rồi, cảm ơn nha.”

So về độ vô lại thì tất nhiên Quý Thời không thể thắng được Chu Dã.

Cuối cùng, tôi bối rối ngồi trong taxi, nhìn Quý Thời chở Chu Dã đi học với khuôn mặt u ám.

Ở phía sau, Chu Dã châm một điếu thuốc, còn suýt cháy lên áo đồng phục của Quý Thời.

Hôm nay lại đến lượt tôi trực nhật.

Vì đang trong kỳ kinh nguyệt, bụng dưới của tôi rất đau, Chu Dã bảo tôi ngồi yên.

“Ngồi đó đi, quét sàn mất có hai phút.”

Nói xong, cậu ấy cầm chổi quét sạch sẽ lớp học cho tôi.

“Bộp” một tiếng.

Bình nước nóng được đặt lên bàn tôi.

Chu Dã gãi gãi mũi.

“Nghe nói, uống nước ấm ấm sẽ đỡ hơn.”

“Cảm ơn.”

Chu Dã làm việc rất qua loa, quét một vòng rồi ném chổi quét lại cho tôi.

“Đi thôi.”

“Không sao, nếu mai giáo viên hỏi, cứ nói là tôi trực nhật.”

Chu Dã đeo ba lô lên vai cho tôi, vì bụng đau nên tôi đi rất chậm.

Tuy nhiên, khi vừa tới cửa lớp, tôi bất ngờ thấy có hai người bên trong.

Đó là Đường Đường và Quý Thời.

Quý Thời quay lưng về phía chúng tôi, còn Đường Đường thì nhìn thấy tôi.

Cô ta liếc tôi một cái khinh thường, sau đó đặt tay lên vai Quý Thời, đứng lên ngón chân và hôn lên môi anh ta.

Quý Thời không từ chối.

Tôi nắm chặt nắm đấm, lại nhớ đến lá thư tình của Ôn Ôn bị nhàu nát, ném vào thùng rác.

Đồ khốn nạn.

Đồ tồi.

Ngay sau đó, tôi thấy bóng tối che mắt, Chu Dã đứng trước mặt tôi, cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi và kéo xuống cầu thang.

“Đi thôi, gần trường mới mở quán xiên quê, tôi đưa cậu đi thử.”

Vừa xuống vài bậc thang, tiếng của Quý Thời vang lên từ phía sau.

“Lâm Chiêu Chiêu.”

Thực ra, tôi muốn quay lại mắng anh ta một câu, nhưng vừa dừng bước đã bị Chu Dã kéo đi.

Cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi, tức giận trách mắng.

“Cái tên nhóc kia gọi một tiếng mà cậu đã mềm lòng rồi à?”

“Ngốc nghếch.”

Tôi bật cười vô vọng.

Bị kéo đi vài bước, bước chân của Chu Dã đột nhiên chậm lại.

Cậu ấy nhìn tôi, hỏi.

“Bụng còn đau không?”

Tôi gật đầu, có hơi đau.

Chu Dã thở dài, xuống hai bậc thang và ngồi xuống.

“Lên đây.”

Thấy tôi chần chừ, Chu Dã kéo tôi lên vai luôn.

“Dù sao cũng là trường học, chẳng lẽ để tôi bế công chúa à?”

Chu Dã cõng tôi xuống cầu thang, bước đi rất vững vàng.

May là lúc này trường học gần như không còn ai.

Chu Dã có lẽ luôn tập luyện, cõng tôi xuống ba tầng mà không hề thấy cậu ấy thở dốc.

“Đừng thích những kẻ như thế.”

Tiếng Chu Dã vọng lại từ phía trước.

“Những tên nhóc như thế không có sức, đến cả việc cõng cậu cũng không làm được đâu.”

Tôi siết chặt tay đang đặt trên vai Chu Dã, muốn hỏi cậu ấy rằng nên thích kiểu đàn ông nào, nhưng khi ngước mắt lên, bất ngờ thấy có người đứng ở cửa lớp.

Là giáo viên chủ nhiệm.

Trái tim tôi chùng xuống, bản năng muốn nhảy xuống, nhưng lại bị Chu Dã giữ chặt.

Cậu ấy tiếp tục cõng tôi xuống cầu thang, thậm chí còn chủ động chào hỏi giáo viên.

Giáo viên chủ nhiệm đẩy kính, ánh mắt sắc bén.

“Xuống đi!”

“Nhìn có ra thể thống gì không?”

Chu Dã nhún vai.

“Lúc nãy trực nhật, em vô tình đẩy cậu ấy ngã trên cầu thang, bong gân rồi.”

Nói xong, cậu ấy giả vờ muốn đặt tôi xuống.

“Vậy đúng lúc, thầy chủ nhiệm có thể cõng cậu ấy không? Em đi đây.”

“Quay lại!”

Giáo viên chủ nhiệm rõ ràng không muốn quản nữa.

“Cõng ra khỏi trường, gọi taxi đưa em ấy về nhà.”

Chu Dã nhanh chóng làm ra dấu “ok” bằng một tay, không đi được vài bước thì dường như nhớ ra điều gì, quay lại.

“À đúng, thầy chủ nhiệm, tầng bốn có hai người đang hôn nhau ở cầu thang.”

“Thầy nhanh lên ạ.”

Trong mơ, Chu Dã đến rất đúng giờ.

Chỉ là người này mang khuôn mặt của Quý Thời, nhìn mà làm tôi khó chịu.

Tôi ngồi trên nắp quan tài, Chu Dã ngồi cạnh tôi.

Sau một hồi lâu im lặng, anh ta bất ngờ hỏi tôi.

“Em, thích tôi lắm à?”

Tôi đu đưa đôi chân trên nắp quan tài.

“Anh là ai?”

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page