Linh Và Tai Họa

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Bùi Du cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt như tuyết của sư muội, từng lời từng chữ nặng nề thốt ra: “Là ta muốn đi theo, là ta quyết tiến vào Lộc Thành. Dù có phải chết nơi này, cũng chẳng can hệ đến sư muội. Đây là mệnh của ta.”

 

“Nhưng đó… chỉ là mệnh của riêng ta!”

 

Ta nhắm chặt hai mắt, bất ngờ đẩy hắn ra xa.

 

Khi lần nữa mở mắt, dị đồng bộc lộ, thiên văn trên trán phát sáng, mái tóc đen dài trong khoảnh khắc đã hóa thành trắng như tuyết.

 

“Sư huynh, huynh có sợ dáng vẻ này của ta chăng?”

 

“Huynh nhìn ta có giống yêu quái không?”

 

Ta nở nụ cười yêu dị, một tay khẽ vuốt lên gò má Bùi Du, cuối cùng dừng lại nơi chân mày và mí mắt hắn.

 

“Nhìn vào mắt ta… đừng theo ta nữa, được không?”

 

Bùi Du vội tránh ánh mắt ta, cắn chặt môi, siết chặt thanh kiếm bên người.

 

“Ngươi không phải yêu, đừng hòng mê hoặc ta. Kiếm của ta… tự sẽ cho lời đáp.”

 

Ảo thuật, thất bại ngay trước mắt.

 

Ta thu lại ánh sáng mê hoặc trong đôi dị đồng, lòng khẽ ngẩn ngơ: “Rõ ràng các tỷ tỷ đều nói pháp thuật ảo ảnh của ta luyện rất tốt, cớ sao chỉ riêng với huynh lại vô dụng?”

 

Bùi Du siết chặt viên tử thủy tinh giấu trong tay áo.

 

Là một trong những pháp bảo mà sư phụ trao tặng — có khả năng miễn nhiễm mọi loại huyễn thuật.

 

Ta hít sâu một hơi, vận động pháp lực, khiến thân thể tiêu hao không ít.

 

Bên tai, tiếng gọi của tộc nhân mỗi lúc một rõ ràng hơn.

 

“Đông, ngươi ở đâu? Tai họa sắp giáng lâm rồi!”

 

“Thân thể ngươi chẳng còn chống đỡ nổi nữa đâu, Đông, càng gần Tai Họa, pháp lực ngươi sẽ càng tiêu hao nhanh hơn.”

 

“Mau trở về đi, Đông, mau đến đi, tất cả chúng ta đang đợi ngươi!”

 

Bùi Du chộp lấy cánh tay ta.

 

“Sư muội, nói ta nghe, rốt cuộc ngươi định làm gì? Ta có thể giúp, ta… ta đối với ngươi không phải vô dụng.”

 

Hắn buông bỏ lý trí, thuận theo tiếng gọi nội tâm, chẳng nghĩ suy mà buột miệng nói ra những điều chôn giấu.

 

Ta giật tay ra khỏi tay hắn.

 

Bất chợt sắc mặt biến đổi, ta khẽ ho một tiếng, máu tươi liền phụt ra, nhuộm đỏ một mảng tuyết trắng dưới chân.

 

“Khụ… khụ… huynh muốn nghe gì chứ?”

 

Ta lui về sau mấy bước, thấy Bùi Du lo lắng định tiến lại gần.

 

Tâm niệm vừa động.

 

Những bông tuyết rơi trên người hắn bỗng như mang sinh khí, nhanh chóng ngưng thành băng, giam giữ Bùi Du đứng yên tại chỗ.

 

“Ta không phải sư muội của huynh. Ta tên là Đông.”

 

“Vì tai họa mà sinh, cũng sẽ theo tai họa mà diệt.”

 

Ánh mắt ta hướng về yêu thụ đang căng đầy nụ hoa, khẽ lẩm bẩm: “Từ ngày rời khỏi tông môn, mỗi bước chân của ta… đều là đang bước về cái chết của chính mình.”

 

Cổng thành Lộc mở rộng.

 

Những dây leo to lớn vươn ra từ trong thành, cuốn lấy thân thể ta, từng vòng từng vòng, rồi kéo ta vào sâu trong.

 

Sau đó, cửa thành ầm ầm khép lại.

 

Bùi Du trợn mắt sững sờ.

 

Hắn điên cuồng giãy giụa, nhưng bị đông cứng trong tầng băng dày, chỉ có thể trơ mắt nhìn sư muội bị cuốn đi, lực bất tòng tâm.

 

Cũng giống như khi gia quyến và sư huynh mất mạng, hắn cũng chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn.

 

 

“Rốt cuộc ngươi vẫn đến, Đông.”

 

Giữa trung tâm Lộc Thành, đại yêu thụ khổng lồ quấn rễ chiếm cứ nơi này, dưới gốc cây ấy, đứng một nữ tử vận hồng y.

 

Nàng ta nhìn ta, giọng điệu ôn hòa như thể đang đàm đạo chuyện nhà.

 

Nếu như… chúng ta không phải là kẻ tử địch do mệnh định.

 

“Ta vốn dĩ nên đến đây, chẳng phải vậy sao?”

 

Dây leo quấn ta lôi đến trước mặt nàng ta.

 

Hồng y nữ tử dịu dàng vuốt lên má ta, trong mắt mang theo vô vàn nhu tình như thực như hư.

 

“Ngàn năm không gặp, ngươi yếu đi rồi. Một phần linh thể của ngươi đã mất đi.”

 

Nàng ta khẳng định như thế.

 

Ta chỉ im lặng.

 

Ngày ta sinh ra, từng hớn hở chạy về phía nhân gian, lòng ôm đầy mộng tưởng đối với thế giới loài người.

 

Thế nhưng thứ ta thấy lại là tàn sát.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page