Linh Và Tai Họa

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Bùi Du ôm kiếm ngồi xuống.

 

“Ta đã nói rồi, ngươi là yêu quái hay không, chết lúc nào, ta sẽ tự mình phán quyết, tự mình ra tay.”

 

Hắn không ngẩng đầu, đưa cho ta một gói giấy.

 

Ta mở ra.

 

Là bánh quế hoa thơm ngát, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác ấm áp.

 

“Sư phụ nói với mọi người rằng, tiểu sư muội đã xuống núi rèn luyện. Người biết ta sẽ tìm ngươi, liền nhờ ta mang cái này đến cho ngươi.”

 

“Nói rằng ngươi nhìn thấy sẽ hiểu.”

 

Bùi Du kiên nhẫn giải thích.

 

“Ta biết, ta đều biết.” Ta lặp lại, trên khuôn mặt không tự chủ được mà nở ra một nụ cười.

 “Đại sư huynh, ta cho huynh một miếng, coi như cảm tạ huynh đã mang đến cho ta.”

 Hắn lắc đầu, nhíu mày đáp: “Ta không ăn, ngọt ngấy đến khó chịu.”

“Ta chỉ có ý tốt thôi mà.”

Ta mãn nguyện ăn một miếng, phần còn lại cẩn thận gói lại rồi đặt vào trong lòng.

“Đại sư huynh, huynh quay về đi, tâm ý của huynh ta đã nhận, nhưng đoạn đường tiếp theo, hãy để một mình ta hoàn thành.”

 

Bùi Du không đáp lời, chỉ có tiếng củi cháy lách tách vang lên trong màn đêm.

Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Tiểu sư muội, ta đâu phải vì muốn tìm muội mà tới đây, ta cũng có lý do không thể không đến Lộc Thành.”

“Thật sao? Đại sư huynh, đừng nói dối với ta.”

Ta chăm chú nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.

Bùi Du quay đầu, nhìn về cánh cửa vừa sửa xong, một cơn gió mạnh thổi qua, tấm gỗ dường như lại lung lay.

“Ta nói dối khi nào chứ.”

“Thề trên thanh kiếm của huynh?”

“…”

Hắn đứng dậy, lại bắt đầu sửa cánh cửa đã lung lay.

“Đó là nhiệm vụ sư phụ giao phó cho ta.”

Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng mang theo chút không vui.

Ta không làm khó hắn nữa, khẽ mỉm cười: “Đã vậy, nếu sư huynh đã nói như thế, vậy chúng ta cùng đi thôi.”

Bùi Du quay người lại.

Trước tượng Thổ Địa, bên cạnh đống củi cháy, tiểu sư muội đang mời hắn đồng hành.

Ngón tay hắn khẽ vuốt trên thân kiếm.

“Được.”

 

“Đây là huynh nói đấy nhé.”

 

Sáng hôm sau.

 

Khi ta tỉnh dậy, Bùi Du đã không còn ở trong miếu, đống củi vẫn cháy rực rỡ, trên đất còn đặt thêm một bó củi mới.

Cửa miếu đóng chặt, không một chút gió nào lọt vào, chỉ có một ô cửa sổ cao trên tường mở ra để thông khí.

 Khi ta còn đang suy nghĩ, Bùi Du mang theo hơi lạnh đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một túi bánh bao nóng hổi.

 

“Hình như ta nhớ muội thích ăn bánh bao thịt, đúng không?”

Ta ngồi dậy, nhận lấy túi bánh, vui vẻ nói: “Cảm ơn đại sư huynh, quả không hổ danh là người hiểu rõ sở thích của ta nhất.”

Dù gì cũng đã nấu cơm cả năm trời, khẩu vị của ta, Bùi Du đúng là rõ như lòng bàn tay.

 

Bùi Du lặng lẽ tựa vào cửa, nhìn ta ăn xong.

 “Đại sư huynh, huynh không ăn sao?”

 Ta dừng tay, đột nhiên có chút cắn rứt lương tâm.

 “Ta không đói.”

 “Đại sư huynh thực ra cũng khá giỏi lừa người.”

 

Khi rời khỏi Ô Trấn, sắc mặt ta có chút tái nhợt, trán toát ra mồ hôi lạnh, cúi người che miệng ho khan.

 “Muội bị bệnh rồi.” Bùi Du quả quyết nói: “Chúng ta quay về Ô Trấn nghỉ ngơi vài ngày, đợi muội khỏe rồi hãy xuất phát.”

 Ta từ chối, ánh mắt kiên định.

“Không, chúng ta phải nhanh chóng đến Lộc Thành, thân thể ta không sao.”

 

Hắn không hiểu, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.

“Rốt cuộc là chuyện gì, khiến muội không tiếc hành hạ thân thể để đến Lộc Thành, muội không chịu nói với ta, ngay cả sư phụ cũng không chịu nói.”
 

Ta khẽ mỉm cười, trên gương mặt nhợt nhạt thấp thoáng một chút ửng hồng.

“Ta cứ nghĩ đại sư huynh sẽ còn gấp gáp hơn ta để tới Lộc Thành, cớ chi lại vì ta mà chậm trễ hành trình của huynh.”

 

Bùi Du cụp mắt xuống.

 

“Ta sớm muộn gì cũng sẽ biết chân tướng.”

 

Vòng ngoài rừng Bàn La, dây leo hãy còn chưa lan tới nơi này, cổ thụ che trời che lấp ánh dương, tuyết chất tầng tầng lớp lớp trên ngọn cây.

 

Nơi này không có tiếng chim hót, chỉ còn tiếng bước chân của ta và Bùi Du, bốn phía tĩnh lặng đến rợn người, tựa như trong bóng tối ẩn giấu một vật gì đó đáng sợ chưa từng biết đến.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page