Linh Và Tai Họa

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, cuối cùng hiểu được hàm ý trong lời sư phụ.

 

Muốn nói gì đó, nhưng người đã biến mất khỏi đại điện.

 

Ta chưa kịp giải thích với Bùi Du, vội vàng chạy ra ngoài điện, ở một góc tường phát hiện một đóa tiểu hoa còn chưa nở.

 

Nó cứ thế kiên cường sinh trưởng ở góc tường.

 

Tắm trong ánh dương, hấp thu giọt sương, chuẩn bị cho lần nở hoa duy nhất trong đời.

 

Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay phủ lên đóa hoa nhỏ.

 

Chốc lát sau, chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Ta đưa tay ôm lấy mặt.

 

Bật cười khe khẽ, cười đến nghẹn ngào.

 

Nước mắt chảy qua kẽ ngón tay, nhỏ xuống mặt đất.

 

Hóa ra, pháp chú từ trước tới giờ chưa từng có hiệu lực.

 

 

Khi rời khỏi tông môn, ta không kinh động đến bất kỳ ai.

 

Đông rét căm căm, ta siết chặt chiếc áo choàng sư tỷ tặng, run rẩy theo con đường nhỏ xuống núi.

 

Hơi thở bốc ra tựa như sương mù, che mờ tầm mắt, mơ hồ như nghe lại lời dặn dò của sư phụ vào ngày người mang ta về tông môn.

 

“Dù thế nào đi nữa, hãy liều mình sống sót, để hưởng thụ một cuộc đời rực rỡ hơn.”

 

“Đó là tương lai thuộc về con.”

 

Nhưng ta và người đều thừa hiểu.

 

Ta không có tương lai.

 

Đây chính là số mệnh của ta, một kiếp ngắn ngủi, sinh ra từ tai họa, rồi cũng mang theo tai họa mà đi, chìm trong hỗn độn, mắc kẹt nơi cô thành.

 

Những kẻ như chúng ta, bị gọi là “Linh”.

 

Ta ngoái đầu nhìn lại tông môn, chỉ thấy một vùng tối đen, chỉ còn vài ngọn đèn sáng le lói chỉ dẫn đường đi.

 

Dẫu sao cũng là nơi ta đã ở suốt một năm, không khỏi luyến tiếc.

 

“Tai họa càng lúc càng mạnh mẽ, nó sắp thành hình rồi. Đông, ngươi đang ở đâu?”

 

“Hãy đến mau, Đông, chúng ta đang chờ ngươi ở Lộc Thành.”

 

“Từ từ đã… từ từ đã… để ta nhìn thêm một chút nhân gian này…”

 

Gió lạnh mang theo tiếng thì thầm của tộc nhân.

 

Ta vội bước nhanh hơn, nhân lúc trời còn chưa sáng, tranh thủ xuống núi trong đêm, tiến về Lộc Thành.

 

Tuyết lớn rơi trắng xóa, trấn Ô phủ lên mình tấm áo bạc.

 

Đây là trấn gần Lộc Thành nhất, chỉ cách một khu rừng.

 

Lão Vương dậy sớm, bày sạp ở đầu phố bán bánh bao mới ra lò, tiện tay lấy hai cái bánh nóng hổi, đưa cho người vợ bên cạnh đang run rẩy.

 

“Bà chân cẳng không tốt, chẳng phải đã bảo ở nhà nghỉ ngơi rồi sao? Trời lạnh thế này, bà chịu không nổi đâu.”

 

Người vợ ôm lấy bánh bao, mặt mày lo âu: “Ông cũng biết mà, tôi có ngồi yên được đâu. Chuyện lần trước tôi bàn với ông…”

 

“Bà nó à, tôi biết bà không nỡ rời khỏi nơi đã gắn bó qua bao thế hệ, nhưng yêu thụ kia sắp vượt qua khu rừng rồi.”

 

Lão Vương cũng thở dài, không chỉ lão buồn, mà cả dân trấn Ô cũng sầu lo.

 

Là nên nhân lúc yêu thụ chưa lan tới mà nhanh chóng rời đi, hay ở lại cùng trấn Ô chung số phận?

 

“Không phải tôi không muốn chuyển đi, chỉ là chúng ta có thể đi đâu? Trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền, bọn trẻ còn phải đến học đường nữa.”

 

Hai vợ chồng cùng chìm vào im lặng.

 

Dời nhà vốn chẳng phải chuyện dễ, nhất là với những người dân bình thường như họ, chỉ dựa vào chút sinh kế nhỏ nhoi mà sống qua ngày.

 

“Ông lão, cho bốn cái bánh bao thịt, khỏi thối lại.”

 

Giọng nói thanh thoát phá tan dòng suy nghĩ của vợ chồng lão Vương.

 

Lão giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy một nữ tử có đôi mắt trong sáng, răng trắng như ngọc, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay.

 

Lão vội chọn bốn cái bánh bao vỏ mỏng nhân dày.

 

“Lão gia, có phải đi qua khu rừng này là tới Lộc Thành không?”

 

Ta mặc kệ bộ dạng mình có bao nhiêu lôi thôi, nhận bánh bao rồi bắt đầu nhét vào miệng, tiện thể dò hỏi tình hình từ ông lão bán bánh.

 

Nào ngờ, biểu cảm hiền lành của lão Vương bỗng chốc thay đổi, bà lão bên cạnh cũng đầy lo lắng mà nói: “Ta nhìn cô nương khí độ bất phàm, chẳng lẽ cũng là tiên giả đi Lộc Thành?”

 

“Cũng là?”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page