Kẽ nứt vẫn còn đó, song đã không thể chịu đựng nổi sinh vật quá mạnh xuyên qua.
Song Tai Họa nhất tộc không cam lòng.
Một mặt gây chiến cùng linh tộc, mặt khác hợp lực tạo ra một yêu thụ khổng lồ, đem hạt giống thả vào kẽ nứt, cho nó cắm rễ, sinh mầm nơi nhân gian.
Tai Họa ký sinh trong yêu thụ mà giáng lâm.
Mỗi lần yêu thụ nở hoa, lại thêm một phần sức mạnh.
Và chỉ khi hoa nở, ta mới có thể giết được nàng ta — bởi lúc đó, Tai Họa hút lấy sức mạnh từ dị giới, bản thể sẽ hoàn toàn lộ ra.
Máu của linh tộc đối với bản thể Tai Họa là độc, là đao — nhưng không thể trí mạng.
Chỉ có máu khi cận kề cái chết — đủ nhiều, đủ nóng, đủ sâu sắc — mới có thể diệt trừ yêu thụ.
Ta sẽ chết.
Nhưng ta vốn là vì cái chết mà đến.
Hoặc có lẽ — không phải để chết, mà là để trở về điểm khởi nguyên của tất cả.
Trên người Bùi Du bị dây leo cứa cho không ít vết thương, song hắn vẫn nghiến răng tiến về phía trước.
Đến khi tới được gốc yêu thụ—hắn gục ngã.
Tiếng thở gấp gáp lấp đi hết thảy thanh âm.
Trong tâm hồn, cũng không còn vang lên lời nào nữa.
Ta… phải làm sao đây?
Sư muội — chẳng nói một lời.
“Thuận theo lòng ngươi.”
Cánh cửa từng khép kín, như vẫn hiện rõ trước mắt—
Bùi Du chống kiếm đứng dậy.
Trên đỉnh đầu, yêu thụ đang khai hoa — những đóa hoa diễm lệ rủ xuống trên cành, theo gió tuyết mà rơi nhẹ từng cánh.
Hắn cảm nhận được thanh kiếm trong tay đang run rẩy — đang sợ hãi, đang do dự.
“Đừng nhụt chí… cùng lắm thì là một mạng thôi.”
Hắn vỗ vỗ “lão bằng hữu” trong tay.
Sau đó dồn hết toàn bộ sức lực, đem kiếm đâm thẳng vào thân yêu thụ.
Trong khoảnh khắc, hào quang chói lòa bùng lên.
Tai Họa bất chợt quay đầu lại, khuôn mặt vốn tuyệt sắc lúc này trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Nàng ta trừng trừng nhìn ta, ánh mắt ngập căm hận.
“Hắn sẽ chết! Ngươi vậy mà dám lấy sinh mệnh của kẻ khác làm công cụ đạt thành mục đích… Đông, ngươi đã thay đổi rồi.”
Kiếm trong tay ta tiêu tán giữa hư không.
“Ta chưa từng thay đổi. Hắn… cũng sẽ không chết.”
“Mùa xuân… sắp đến rồi.”
Ta mỉm cười, nụ cười nhẹ như tuyết rơi đầu mùa, rồi hóa thành quang đoàn, bay thẳng về phía yêu thụ.
Tuyết rơi sau lưng biến thành một tấm lưới vô hình, giam giữ Tai Họa trong đó.
Nàng ta không thể giãy giụa — bản thể bị tổn thương, chỉ có thể như con thỏ chờ bị làm thịt, không chút phản kháng.
“Không…!”
Phía sau vang lên tiếng hét thê lương rợn óc.
Ta ngã xuống thân yêu thụ, ngực bị băng kiếm xuyên thủng, máu tươi từng giọt từng giọt rỉ ra thấm lên vỏ cây.
Mái tóc trắng tuyết cũng đã nhuốm đầy máu đỏ.
Thân thể chẳng còn chút sức lực nào, ta chỉ có thể nằm đó, lặng lẽ tựa mình vào thân cây, chờ đợi đoạn cuối của sinh mệnh.
Thanh kiếm của Bùi Du, ngay khi đâm vào thân cây, liền vỡ nát hoàn toàn.
Hắn ngã xuống bên cạnh, những cánh hoa đỏ thắm rơi lả tả, bám đầy trên người, tham lam hấp thụ sinh khí của hắn.
Thanh âm bi thảm vang vọng bên tai.
Sư muội… đã thành công, Bùi Du thầm nghĩ.
Một quang cầu bỗng từ đám dây leo héo úa lăn ra ngoài.
Nó mơ mơ màng màng nhảy lên người Bùi Du, kề sát tai hắn lớn tiếng reo hò: “Đông! Tai Họa chết rồi! Chúng ta lại thành công thêm một lần nữa!”
“Lần sau gặp lại… lại phải chờ thêm mấy ngàn năm nữa đấy!”
Bùi Du thở hắt ra một hơi nặng nề, trước mắt tối sầm.
“Ta không phải Đông. Ngươi mau tới xem nàng ấy đi.”
Quang cầu dường như lúc ấy mới sực tỉnh.
Nó lập tức ré lên: “Oaaa! Nhận nhầm người rồi! Nhưng sao trên người ngươi lại có khí tức của Đông?!”
Rồi… bốn bề rơi vào tĩnh lặng.
Từ tận sâu nơi tâm khảm Bùi Du dâng lên một nguồn sức mạnh, tuôn chảy từ tim lan khắp tứ chi.
Hắn khẽ lắc đầu, vận động thân thể, cảm giác đầu óc cũng thanh tỉnh hơn đôi chút.
Chuyện gì thế này?
Rõ ràng vừa rồi còn tưởng mình đã gần đất xa trời…
Luồng lực lượng bất ngờ ấy… rốt cuộc từ đâu mà đến?
You cannot copy content of this page
Bình luận