Lén Đọc Nhật Ký Của Tổng Tài

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

 

Quá nhập tâm vào kế hoạch, tôi mới nhận ra mình vẫn còn đang ngồi trên bồn cầu.

 

Nhìn đồng hồ…

 

Ch*ết tiệt.

 

Tôi đã ngồi trong nhà vệ sinh gần 50 phút rồi.

 

Nhanh chóng chỉnh trang lại, quay về chỗ làm và bắt đầu viết kế hoạch tác chiến.

 

Bước đầu tiên, tôi đã mắc kẹt.

 

Năm Mẫu Đơn thứ hai mươi lăm, việc theo đuổi một người còn khó hơn cả toán cao cấp.

 

(Năm Mẫu Đơn thứ hai mươi lăm: Ý là độc thân 25 năm)

 

Nhưng, là con người sống trong thời đại công nghệ, ta phải biết tận dụng tài nguyên sẵn có.

 

Thế nên, tôi mở khung chat với giáo viên.

 

“Giáo viên, bước đầu tiên để theo đuổi một người là gì?”

 

Trên màn hình liên tục hiển thị dòng chữ “Đang nhập…”

 

Cuối cùng, một tin nhắn đơn giản được gửi đến:

 

“Hãy đối xử tốt với anh ta.”

 

Tôi trả lời ngắn gọn:

 

“OK.”

 

10

 

Dựa vào kinh nghiệm mười mấy năm tung hoành trong giới tiểu thuyết Tổng Tài bá đạo của tôi, tôi có thể chắc chắn một điều.

 

Hầu hết Tổng Tài bá đạo đều xuất thân từ một gia đình bất hạnh. 

 

Với kiểu người kiệm lời, kín đáo như Cố Diệp, chắc chắn bất hạnh phải nhân đôi, thậm chí nhân ba.

 

Những cô gái mong manh như hoa bách hợp chắc chắn không lọt vào mắt xanh của anh ấy.

 

Thế nên, tôi chỉ có thể đi con đường khác.

 

Ra ngoài, thân phận đều do mình quyết định.

 

Từ hôm nay, tôi chính là bách hợp… phiên bản bá đạo!

 

Cuối cùng, cơ hội để tôi mang hơi ấm đến cho Cố Diệp cũng đến.

 

Hôm qua là hai tuần làm việc cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết, khối lượng công việc khổng lồ cần được xử lý, Cố Diệp bận đến mức ngủ luôn tại công ty.

 

Sáng sớm, tôi lết ra khỏi giường, chọn bộ áo khoác lông vũ trắng mà tôi đã cất công lựa chọn kỹ lưỡng, trước khi ra khỏi nhà còn tập luyện quy trình quan tâm Tổng Tài vài lần.

 

Đứng trước giường của Cố Diệp, tôi thấy anh ấy đang mơ gì đó mà cười dịu dàng.

 

Tôi lập tức vào vai, cất giọng gấp gáp đầy tức giận:

 

“Cố Diệp, anh mau tỉnh dậy cho tôi!”

 

“Tôi ra lệnh cho anh ngay lập tức mở mắt nhìn tôi, nghe rõ chưa?”

 

Rõ ràng là giọng nói của tôi quá chân thực, lay động cả tâm hồn của người ta, khiến anh ấy lập tức mở mắt.

 

Anh hoảng hốt che mắt mình lại, kéo chăn che kín nửa thân trên trần trụi.

 

Nhưng chiếc chăn quá ngắn, cộng thêm động tác mạnh của anh, thế là… chiếc quần ngủ hình vịt vàng bị lộ ra.

 

Tôi ngẩn người.

 

Kịch bản tôi tập dượt không có phần này.

 

Nhưng tôi là một diễn viên xuất sắc, ứng biến cũng là một tài năng thiên bẩm.

 

Tôi khóa chặt ánh mắt vào chiếc quần ngủ vịt vàng, nhếch môi cười tà.

 

Ba phần bất cần, hai phần lạnh lùng, một phần hờ hững.

 

“Đàn ông, đây chính là chiêu trò của anh sao?”

 

“Anh đang đùa với lửa đấy.”

 

Cố Diệp như bị câu nói của tôi thiêu đốt, anh vội buông tay đang che mắt, dùng chăn che kín quần ngủ.

 

Anh vô tình lại để lộ phần ngực rắn chắc, trắng trẻo của mình.

 

Tôi híp mắt lại: “Chiêu mới cũng không tệ.”

 

Nhân lúc bộ não của anh vẫn đang treo máy, tôi nhanh chóng hoàn tất màn diễn của mình.

 

Tôi giả vờ sốt sắng kéo cổ áo khoác lông vũ xuống, cúi người sát lại, hai tay chống xuống giường, hơi thở cố tình lướt qua tai anh:

 

“Lửa do anh châm, thì tự dập đi.”

 

Diễn xong, tôi nhẹ nhàng lộn người, nhảy khỏi giường.

 

Bỏ chạy ngay lập tức.

 

Nhưng vừa chạm tay vào tay nắm cửa, một cánh tay rắn chắc đã siết chặt lấy eo tôi.

 

Chỉ trong nháy mắt, trời đất xoay chuyển, tôi đã bị kéo ngã xuống giường lần nữa.

 

Cố Diệp đè chặt tôi xuống, từng đường nét cơ bắp nam tính hiện rõ ngay cả qua lớp áo lông vũ dày cộp, hơi ấm từ cơ thể anh thấm qua lớp vải, nhẹ nhàng lan vào da tôi.

 

Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai, mùi hương đặc trưng của anh bao trùm lấy tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi ngày càng gần.

 

Ngẩng đầu lên, ánh mắt anh khóa chặt vào đôi môi tôi.

 

Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở hòa quyện.

 

Bầu không khí đến mức này rồi, tôi không kiềm chế được mà khẽ khép mắt lại.

 

Nhưng anh chỉ thay đổi tư thế, ôm tôi vào lòng, cằm nhẹ nhàng cọ vào tóc tôi.

 

“Ngư Ngư, ngủ ngoan đi, anh phải giữ sức để gặp em.”

 

“Sao ngay cả trong mơ cũng không chịu ngoan ngoãn thế này?”

 

Chỉ hai câu ngắn ngủi, nhưng CPU trong đầu tôi đã cháy khét.

 

Không thể phủ nhận.

 

Tôi động lòng rồi.

 

Làm sao có thể từ chối một người đàn ông, ngay cả khi ngủ cũng gọi tên mình chứ?

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page