Lén Đọc Nhật Ký Của Tổng Tài

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay anh, định đỡ anh dậy.

 

Ai ngờ cái tên cáo già này lại tránh khỏi tay tôi, rồi ngược lại, đặt cánh tay lên vai tôi làm điểm tựa.

 

Do chênh lệch chiều cao giữa hai chúng tôi, quá trình anh ấy đứng lên khiến tôi chẳng khác gì một cây nạng sống.

 

Cuối cùng anh ấy cũng đứng dậy được, nhưng do lực không đều, tôi liền mất thăng bằng, đổ thẳng về phía trước.

 

Cánh tay anh còn chưa kịp rút lại, cơ thể cũng chưa đứng vững, thế là theo đà của tôi, lại ngã xuống một lần nữa.

 

Tỉnh táo lại thì tôi đã ngã nhào vào lòng anh.

 

Tôi cuống cuồng chống tay đứng dậy, nhưng trong lúc luống cuống, bàn tay lại vô tình chạm vào cơ bụng của Cố Diệp.

 

Khác hẳn với những chỗ khác, cơ bụng của anh ấy săn chắc và cứng cáp hơn hẳn.

 

Bàn tay tôi vô thức di chuyển, đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên những đường nét cơ bụng của anh ấy.

 

Bản năng muốn xoa dịu sự lúng túng, nhưng cái miệng lại đi trước một bước.

 

Trước tiên, nó huýt sáo một cái, sau đó chỉ đạo ánh mắt tôi từ trên xuống dưới quét qua Cố Diệp một lượt, cuối cùng còn để lại một lời nhận xét:

 

“Cảm giác cũng không tệ lắm!”

 

Sắc mặt Cố Diệp lập tức tối sầm, như thể sắp lập tức trói tôi đưa sang Myanmar c*ắt thận vậy.

 

Thế nhưng cơ thể anh ấy lại mềm nhũn, ngay cả vành tai cũng ửng hồng.

 

Bầu không khí lúng túng đến nghẹt thở.

 

Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi, ép ra từng chữ vô cảm để phá tan tình huống ch*ết chóc này:

 

“Tổng Tài, anh ổn chứ?”

 

Cố Diệp đen mặt, lạnh lùng đáp:

 

“Ổn.”

 

Tôi cười cứng ngắc: 

 

“Ổn là tốt rồi, tôi đi giao tài liệu đây.”

 

Rời khỏi văn phòng, tôi không kìm được muốn kể khổ với “giáo viên” về ông sếp ch*ết tiệt của mình.

 

Tay tôi trượt trên màn hình điện thoại nhanh đến mức tóe lửa.

 

“Giáo viên, sếp tôi đúng là thiên tài nửa mùa. Nếu không phải vì lương cao, tôi đã lười quan tâm đến anh ta rồi.”

 

“Giáo viên, giúp tôi nghĩ cách xử lý anh ta một trận đi.”

 

Ừm…

 

“Giáo viên, cô từng chạm vào cơ bụng đàn ông chưa?”

 

“Cảm giác siêu đã luôn…”

 

Tôi nhấn gửi hàng loạt tin nhắn xả giận.

 

Có lẽ giáo viên đang bận, nên chưa trả lời tôi ngay.

 

Trên đường trở về sau khi đưa tài liệu, bụng tôi bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc.

 

Vất vả giải quyết xong vấn đề sinh lý, bỗng nhiên tôi nghe thấy ai đó nhắc đến tên mình.

 

“Úc Ngư thực sự là đi cửa sau mới vào được công ty à? Nhìn cô ta cũng khá thật thà đấy, không có vẻ gì là kiêu căng.”

 

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Cậu cũng biết yêu cầu tuyển dụng của công ty mình cao thế nào rồi mà.”

 

“Cô ta chỉ tốt nghiệp một trường đại học bình thường, có thể vào đây chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao?”

 

“Cũng đúng.”

 

Trốn trong nhà vệ sinh, tôi chẳng dám lên tiếng.

 

Tôi luôn biết rõ bản thân mình.

 

Tôi chính là con husky trà trộn vào đàn sói mà.

 

Lại mở điện thoại lên, cuối cùng giáo viên thần bí cũng chịu nhắn tin lại cho tôi.

 

Đập vào mắt đầu tiên là một sticker đáng yêu.

 

Nhưng nội dung tin nhắn lại mang đầy ý khiêu khích: 

 

“Muốn dạy anh ta một bài học rất đơn giản, quan trọng là cô có muốn làm hay không.”

 

Tôi có muốn không à?

 

Tất nhiên là muốn rồi! Không nhân viên nào có thể từ chối sự cám dỗ này cả.

 

Tôi trả lời chắc nịch: 

 

“Muốn.”

 

Giáo viên dường như rất hài lòng với câu trả lời của tôi, tốc độ nhắn tin nhanh hơn hẳn: 

 

“Cô hãy làm thế này…, rồi sau đó…”

 

Nhìn từng dòng chữ hiện lên trên màn hình, tôi không thể tin vào mắt mình.

 

Tóm gọn lại bốn chữ: “Cưa đổ Cố Diệp.”

 

Tôi chần chừ:

 

“Giáo viên, cô thực sự là người đàng hoàng chứ?”

 

Nhưng không có tin nhắn phản hồi.

 

Tôi nhíu mày, trong đầu liên tục nhảy qua nhảy lại giữa lằn ranh giới hạn, đạo đức và nguyên tắc.

 

Còn chưa kịp quyết định, điện thoại của tôi lại đổ chuông.

 

Hít một hơi lạnh, tôi mới dám bắt máy.

 

“Úc Ngư, tôi bảo cô đi đưa tài liệu mà cô chạy ra nước ngoài luôn rồi à? Mười phút nữa nếu tôi không thấy cô trong văn phòng, cô coi như bị trừ nửa ngày lương đi.”

 

Tôi lập tức kéo điện thoại ra xa, giả vờ hét lên:

 

“Tổng Tài, anh nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, tín hiệu ở đây kém lắm… alo alo?”

 

Nói xong tôi cúp máy luôn, cơn giận lập tức bốc lên ngùn ngụt. 

 

Tôi nhất định phải đại diện cho giai cấp vô sản đứng lên đấu tranh!

 

Tôi phải lên một kế hoạch tỉ mỉ, khiến Cố Diệp xoay vòng trong lòng bàn tay của tôi.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page