Lén Đọc Nhật Ký Của Tổng Tài

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Tôi là trợ lý của trợ lý Tổng Tài.

 

Vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký màu hồng nhạt của Tổng Tài, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

“Đàn ông có nhiều loại, hôm nay tôi là loại si tình.”

 

“Trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, hai nữ nhân viên móc ngoéo hẹn nhau đi ăn đồ Nhật, tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao móc ngoéo lại gọi là “tr*eo c*ổ”…”

 

Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp:

 

“Ba giờ chiều, trợ lý lén đọc nhật ký của tôi, thật là không có tố chất mà.”

 

1

 

“Tổng Tài, ở đây có một văn bản cần anh ký.”

 

Nửa ngày không ai đáp lại.

 

Tôi chợt nhớ Tổng Tài từng nói: 

 

“Hãy xem công ty như nhà của mình.”

 

Vậy vào nhà mình, bạn có gõ cửa không?

 

Không.

 

Thế nên tôi đẩy cửa bước vào, quét mắt nhìn quanh.

 

Đập vào mắt là cửa sổ kính sát đất rộng rãi, có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố, cảnh sắc tuyệt đẹp.

 

Bố trí trong phòng thanh nhã, mang đậm hơi thở của thương giới, sạch sẽ, gọn gàng. Trong không khí phảng phất mùi hương đặc trưng của Tổng Tài.

 

Trên bàn làm việc, mọi thứ đều đầy đủ, chỉ thiếu một người làm việc.

 

“Tổng Tài..!”

 

Không ai trả lời.

 

Nhưng một cuốn sổ tay màu hồng trên bàn lại thu hút ánh nhìn của tôi.

 

Đây là… nhật ký sao?

 

Người nghiêm túc thì ai lại viết nhật ký chứ.

 

Tôi có viết không? Tôi không.

 

Là một trợ lý tận tâm và có trách nhiệm, tôi phải giúp Tổng Tài đóng cuốn nhật ký lại.

 

“Đàn ông có nhiều loại, hôm nay tôi là loại si tình.”

 

Hỏng rồi, hỏng rồi! OMG!

 

Mắt tôi vô tình nhìn thấy mất rồi.

 

Lén đọc nhật ký của người khác là hành vi vô cùng thiếu đạo đức.

 

Nhưng may quá, tôi vốn dĩ… không có đạo đức.

 

“Gần đây càng ngày càng ít nói, định đăng ký một lớp học ngôn ngữ ký hiệu.”

 

“Năm đó thầy bói nói tôi sẽ vì tình mà khổ. Tôi cứ nghĩ là tình yêu, không ngờ lại là dịch bệnh.”

 

Tôi tiếp tục đọc xuống phía dưới.

 

“Ngày 20/12, hôm nay vô tình nghe thấy trợ lý Ngư nói tôi bị hôi miệng. Kỳ lạ, còn trẻ thế mà mũi đã có vấn đề rồi.”

 

Tên Tổng Tài đáng ghét, tôi họ Úc!

 

“Trước kỳ nghỉ Tết Dương lịch, hai nữ nhân viên móc ngoéo hẹn nhau đi ăn đồ Nhật, tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao móc ngoéo lại gọi là “tr*eo c*ổ”…”

 

Tôi đang đọc đến đoạn cao trào thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp:

 

“Ba giờ chiều, trợ lý lén đọc nhật ký của tôi, thật là không có tố chất mà.”

 

Giọng nói trầm thấp mà rõ ràng, mang theo từng đợt hơi lạnh thấu xương.

 

Tôi cứng đờ người, từ từ quay lại, lưỡi líu lại không nói nổi.

 

“Tổng… Tổng Tài… Không biết là ai lại vô đạo đức đến mức dám lật xem nhật ký của anh vậy.”

 

Càng nói, tôi càng thấy mình có lý, giọng điệu cũng thêm phần căm phẫn.

 

Cứ như thể nếu kẻ mở cuốn nhật ký này xuất hiện trước mặt tôi bây giờ, tôi có thể liều mạng với hắn ta vậy.

 

“Đúng là vô cùng thiếu đạo đức, chẳng có chút phẩm hạnh nào.”

 

Ánh mắt tôi rời khỏi khuôn mặt anh, không tự chủ mà cúi xuống.

 

Chỉ là… vừa cúi đầu, tôi chợt nhận ra cuốn nhật ký bị lật mở vẫn đang nằm ngay trên tay tôi.

 

Tôi ch*ết lặng, nhanh chóng vứt cuốn nhật ký trong tay ra xa.

 

Ngay lập tức, nó bay thẳng vào trán Tổng Tài.

 

Cố Diệp vừa xoa vầng trán đang đỏ lên, vừa lạnh lùng nhìn tôi.

 

Cuốn sổ này không biết Tổng Tài mua ở đâu, chất lượng kém đến mức chỉ cần va chạm mạnh đã như hoa tuyết rơi rụng, từng trang giấy bay lả tả xuống sàn.

 

Tôi đứng yên nhìn những trang giấy lơ lửng trên mặt đất, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh mình bị sa thải thê thảm.

 

Cứng đờ người, tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười.

 

“Tổng Tài, hình như chất lượng cuốn sổ này có chút vấn đề…!”

 

Bên tai bỗng vang lên một tiếng cười khẽ: 

 

“Hừ.”

 

Hai chân tôi mềm nhũn: 

 

“Tổng Tài, tôi không có nhìn thấy anh là loại si tình…!”

 

Lời vừa dứt, tôi bỗng sững người, chợt nhận ra điều gì đó.

 

Tự mình…

 

Không đánh mà khai.

 

2

 

Anh luôn biết cách che giấu cảm xúc, khuôn mặt không chút gợn sóng, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.

 

“Em đã thấy gì?”

 

Giọng anh vừa dứt, khoảng cách giữa chúng tôi lại thu hẹp thêm một chút.

 

Dường như chỉ cần tôi nói sai một chữ, anh sẽ lập tức xử lý tôi ngay tại chỗ.

 

Sự sợ hãi trước sức mạnh áp đảo khiến đùi tôi run lên bần bật.

 

Tôi cúi xuống, định nhặt lại cuốn sổ để xin lỗi.

 

Không ngờ, vừa mới khom lưng một chút, Cố Diệp đã vội vàng lên tiếng ngăn lại.

 

Tôi dừng lại giữa chừng, nghi hoặc nhìn anh.

 

Gương mặt anh thoáng thay đổi, giữa hàng lông mày hiện lên vẻ hoảng loạn hiếm thấy.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page