Tiểu Thiên Hựu, vốn không kén ăn, đặc biệt thích món măng tây xào, nấm mỡ và trứng hấp tôm tươi.
Những món này tươi ngon, thanh mát, rất dễ ăn.
Đám trẻ kỳ lạ ôm hộp cơm của mình, cắm cúi ăn rất ngon lành.
Tôi thì vừa lau mặt, lau tay cho bọn trẻ, vừa lau cả ống tay áo của chúng, bận rộn không ngơi nghỉ.
Sau khi ăn uống no nê là giờ nghỉ trưa, mọi người đều ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Chỉ có Long Bá Thiên ồn ào náo loạn, bắt tôi phải nghiêm mặt quát cậu nhóc, nhét vào trong chăn thì mới chịu yên tĩnh.
Tôi ngồi trên bục giảng lập kế hoạch cho lớp đào tạo ẩm thực, thì Thiên Hựu lặng lẽ bước lên.
Cậu bé rụt rè kéo nhẹ vạt áo của tôi, khẽ khàng cầu xin:
“Hiệu trưởng, cô có thể đừng ghét Bá Thiên được không?”
“Cậu ấy tuy rất kiêu ngạo, tự cao, ồn ào, không tuân thủ kỷ luật, còn thích kéo tóc các bạn gái, nhưng cậu ấy là một đứa trẻ tốt!”
“…”
Tôi lặng người, vẻ mặt phức tạp lắng nghe Thiên Hựu nói, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.
Thấy tôi mãi không đáp lại, cậu bé có vẻ lo lắng, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Hôm xảy ra động đất, chính Bá Thiên đã dũng cảm dẫn chúng em chạy ra ngoài, cậu ấy là anh hùng của chúng em!”
“Chúng em đều rất thích cậu ấy, cô cũng có thể thích cậu ấy không?”
Chạy ra ngoài sao?
Tôi không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía góc phòng, nơi Long Bá Thiên đang nghịch ngợm đá tung chăn.
Ở phần eo ngắn ngủn của cậu nhóc có một vết nứt sâu gần như cắt ngang, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, làm chiếc chăn nhỏ thấm đỏ sẫm.
Vết thương vẫn chưa lành, cũng chưa được thanh tẩy.
Tôi lấy lại tinh thần, mỉm cười xoa đầu Thiên Hựu.
Phần đầu vốn bị mất hơn một nửa của cậu bé giờ chỉ còn lại một chỗ lõm nhẹ, đã hồi phục phần lớn.
Cậu bé là đứa ăn ngoan và nhiệt tình nhất, nhờ vậy đã được thanh tẩy, chứng mất hồn thuyên giảm, và bắt đầu nhớ lại ký ức về trận động đất.
Nhưng cậu bé vẫn chưa nhớ ra rằng mình đã chết…
Có vẻ việc chữa lành cần phải tiến hành từ từ.
“Trong lòng cô, cô cũng rất thích Bá Thiên.”
“Hoan hô! Cảm ơn cô hiệu trưởng! Bá Thiên là anh em tốt của con, con muốn lớn lên cùng cậu ấy!”
Sau khi nhận được lời bảo đảm, Thiên Hựu vui mừng nhảy cẫng, rồi chạy về giúp Long Bá Thiên kéo lại chăn, đắp lên cái bụng nhỏ của cậu bạn.
Tôi lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, đôi mắt hơi cụp xuống đầy xót xa.
Nhưng, các con ơi, các con đã chết rồi…
7
Buổi chiều có tiết học lao động, nghe nói vậy, đám trẻ kỳ lạ lập tức xụ mặt xuống.
Chúng uể oải gục đầu lên bàn, định giở trò lười biếng để không phải đi.
Vẫn là Long Bá Thiên với đôi tay mũm mĩm chống hông, khuôn mặt bầu bĩnh nghiêm nghị, lớn tiếng quát mọi người:
“Xếp hàng ngay, ai dám không nghe lời hiệu trưởng thì chém ngay tại chỗ!”
“…”
Những đứa trẻ kỳ lạ bị lời đe dọa dữ dằn ấy dọa sợ, vội vàng đưa tay che cổ, ngoan ngoãn xếp hàng.
Thấy cảnh này, tôi không nhịn được ho hai tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ khi thu nạp một “đại gian thần” làm cánh tay đắc lực.
Bọn trẻ ngoan ngoãn đi theo tôi, qua bao khúc ngoặt cuối cùng cũng đến được bếp của căng tin.
Trong bếp có tổng cộng 10 bếp nấu, mỗi bếp được chuẩn bị đầy ắp nguyên liệu: cải thảo, trứng gà, cá, hạt dẻ…
Nhờ hộp nguyên liệu với nguồn cung cấp không giới hạn cho từng loại, mỗi đứa trẻ đều nhận được lượng nguyên liệu giống nhau.
Tôi lấy ra [Điểm Thạch Thành Kim] nhận được từ phó bản bệnh viện và sử dụng lên toàn bộ dụng cụ nấu bếp ở đây.
Nhờ vậy, mỗi đứa trẻ đều có được một bộ dụng cụ bếp với chức năng “làm ra món ăn mà các thực thể kỳ lạ cũng có thể nếm được.”
Đám trẻ kỳ lạ phía dưới, vừa chạm vào những nguyên liệu tươi mới, đã ríu rít bàn tán, làm không khí trở nên náo nhiệt.
Tôi ho hai tiếng ra hiệu mọi người im lặng, bước lên bếp trình diễn ở phía trước và bắt đầu “dụ dỗ” bọn trẻ.
“Trên cả nước, chỉ có nhà trẻ Mùa Xuân của chúng ta mới có lớp đào tạo ẩm thực cao cấp như thế này!”
“Chỉ có những bạn nhỏ xuất sắc nhất, thông minh nhất mới đủ tư cách học nấu ăn cùng cô!”
“Để cô hiệu trưởng xem nào, ai là bạn nhỏ xuất sắc nhất, thông minh nhất đây?”
Ngay lập tức, đám trẻ kỳ lạ vốn còn đang bối rối đồng loạt ngẩng đầu lên.
Chúng thi nhau giơ tay, kiễng chân, lo lắng sợ tôi không nhìn thấy.
“Hiệu trưởng, con, con, con đây!”
“Hiệu trưởng, con muốn học nấu ăn cùng cô!”
“Hiệu trưởng, con cũng muốn học!”
Thấy bên dưới lại thành một mớ hỗn loạn, tôi nghiêm túc đập tay xuống bàn.
“Đôi mắt nhỏ!”
Lũ trẻ kỳ lạ lập tức dừng lại, theo bản năng hét lên trả lời như thể đã được lập trình:
“Nhìn cô giáo!”
Tôi tiếp tục:
“Miệng nhỏ!”
Chúng hét đến đỏ bừng cả mặt:
“Không nói chuyện!”
Tôi hài lòng gật đầu, bắt đầu từng bước làm mẫu.
Bọn trẻ lập tức cầm lấy dụng cụ bếp, đôi mắt sáng rực, chăm chú làm theo.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Các nàng ơi có nhiều chuyển khoản không ghi số ID nên admin không nạp pha lê được. Chuyển khoản của nàng nào thì liên hệ telegram ngay để được hỗ trợ nhaaaaaaaaaaaaaaaaaa
3 tháng