Lấy Gối Kê Tay Ra Tôi Dựa Vào Bắt Mạch Mà Nổi Tiếng Toàn Mạng

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

“Mẹ nhớ chuyện đó suốt mười năm, còn nói người ta là lang băm.”

 

Bình luận lập tức phản pháo:

 

“Anh ơi, có khi nào người ta nói đúng thật không?”

 

Tôi khẽ nhướn mày, không ngờ lại gặp người quen.

 

Chỉ là lúc đó tôi đeo khẩu trang, chắc mẹ của Triệu Quát không nhận ra mình.

 

7

 

Khi số người xem trực tuyến vượt mốc 2 triệu, đạo diễn đang phấn khích thì bất ngờ ngã quỵ xuống.

 

Việc ghi hình lập tức bị gián đoạn.

 

Tuy nhiên, một anh quay phim đứng gần đạo diễn đã chạy tới đỡ ông ta dậy nhưng quên mất việc tắt máy quay.

 

Có người nhanh chóng gọi 120, nhưng vì địa điểm quay phim cách xa trung tâm thành phố, xe cấp cứu phải mất nửa tiếng mới đến được.

 

Tôi bước tới, lấy kim châm từ túi vải ra và châm cho đạo diễn một mũi.

 

Nhân tiện bắt mạch, mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Người dẫn chương trình lo lắng hỏi:

 

 “Đạo diễn không sao chứ?”

 

Tôi gật đầu:

 

“Không có gì nghiêm trọng, ông ấy quá kích động, vốn dĩ tạng tỳ yếu, tính tình nóng nảy, trong người đầy hỏa khí, gặp phải kích thích mạnh nên ngất xỉu thôi.”

 

Đạo diễn bất ngờ tỉnh lại, liếc tôi một cái, mặt đầy bực bội:

 

“Cô nói ai nóng nảy?

 

“Tôi là người hiền lành lắm, cô nói năng kiểu gì thế?”

 

Ông ta tức đến mức mặt đỏ bừng, thậm chí gân xanh trên trán cũng nổi lên.

 

Người dẫn chương trình đứng bên cạnh, cố gắng nín cười, nước mắt chực trào nhìn tôi.

 

Bình luận trên livestream lại bùng nổ:

 

“Công nhận, chị này chuẩn thật!”

 

“Nhìn đi, gân xanh trên mặt đạo diễn đều nổi hết lên rồi kìa.”

 

“Chị ơi, đừng nói nữa, tôi sợ lắm, hôm nay chương trình căng thẳng quá.”

 

“Đông y thật đáng sợ, tôi bắt đầu toát mồ hôi rồi đây.”

 

 

Cuối cùng, có người nhận ra máy quay vẫn chưa được tắt.

 

Người dẫn chương trình nhanh chóng bước tới, tắt máy và tuyên bố:

 

“Hẹn gặp lại quý vị ở số tiếp theo.”

 

Theo kế hoạch ban đầu, chương trình này chỉ quay một tập với cùng một nhóm khách mời, nhưng vì sự cố hôm nay, buộc phải quay thêm một tập nữa, được ấn định vào thứ Hai tuần sau.

 

8

 

Sáng sớm hôm sau, hot search nổ tung.

 

Lần đầu tiên tôi lên hot search, mà lại tận 5 mục:

 

#Khương Hề tự châm cứu khiến mình liệt nửa người#

 

#Khương Hề giả mạo thân phận#

 

#Buồn cười quá, bịa chuyện về Tô Thất Thất trong chương trình thực tế#

 

#Tôn Bái: Khương Hề cút khỏi chương trình#

 

#Khương Hề cút khỏi làng giải trí#

 

 

Nguyên nhân bắt nguồn từ việc Tô Thất Thất đăng bản báo cáo kiểm tra sức khỏe lên Weibo.

 

Trong bản báo cáo cách đây nửa tháng, rõ ràng kết luận rằng cô ta không hề mang thai, cơ thể còn rất khỏe mạnh.

 

Tôi bị chế giễu là lang băm, thậm chí bị nghi ngờ làm giả thân phận bác sĩ Đông y, chỉ để tạo drama câu kéo sự chú ý.

 

Cuối cùng, tôi cũng thực hiện được ước mơ của chị Lưu – quản lý của tôi.

 

Chị ấy từng nhiều lần than phiền rằng tôi quá mờ nhạt, nếu có thể lên hot search, dù là do scandal cũng được.

 

Giờ đây, mong muốn của chị ấy đã thành hiện thực.

 

Nhưng thay vì vui, chị Lưu lại lo lắng chạy đến căn hộ nhỏ của tôi với vẻ mặt đầy hoang mang:

 

“Phải làm sao bây giờ?

 

“Sáng nay Tô Thất Thất đã đăng kết quả kiểm tra sức khỏe trước đây của cô ấy lên mạng. Hề Hề, có phải em đã chẩn đoán sai không?”

 

Tôi nằm trên ghế sofa, nhìn chị ấy đi qua đi lại với vẻ sốt sắng.

 

Một lúc sau, chị ấy tự an ủi mình:

 

“Không sao, dù là scandal thì ít nhất cũng nổi tiếng hơn so với một nghệ sĩ mờ nhạt.”

 

Nhưng vừa khi chị ấy bình tĩnh lại, mở điện thoại ra, thì nhìn thấy bài đăng của tổ chương trình trên Weibo.

 

Nội dung bài đăng: tuần sau, chương trình sẽ mời một khách mời bí ẩn để giải đáp các nghi vấn, và nhấn mạnh không cho phép gian dối trên sóng truyền hình.

 

Tô Thất Thất thậm chí đã chia sẻ lại bài đăng này, kèm theo một bức ảnh về một vụ việc trong đó một người giả làm bác sĩ nhưng bị bác sĩ thật phát hiện.

 

Cư dân mạng lập tức suy đoán: khách mời tuần sau rất có thể sẽ là một bác sĩ Đông y thực thụ.

 

Dù chị Lưu có lo lắng đến đâu, chúng tôi cũng không thể thay đổi tình hình, thậm chí còn không thể ngừng tham gia chương trình, vì khoản bồi thường vi phạm hợp đồng là điều tôi – một nghệ sĩ mờ nhạt – không thể gánh nổi.

 

Sau khi trấn an chị Lưu và tiễn chị ấy về, điện thoại của tôi bất ngờ rung lên.

 

9

 

Trong ảnh, người đàn ông đứng dưới vòi sen, chỉ thấy phần ngực với cơ bắp rõ ràng, không thấy mặt.

 

Tôi giả vờ bình tĩnh.

 

 【Đồ hư hỏng.】

 

 Anh nhanh chóng trả lời:

 

【Cũng là của chị cả, chị không thích sao?】

 

Tôi co giật khóe miệng. Hư thì vẫn là anh chàng này hư hơn.

 

Nếu không phải vài tháng trước, tôi thường xuyên trằn trọc không ngủ được vào ban đêm, kiểm tra mạch cho mình thì cũng chẳng tin nổi.

 

Chị Lưu nhìn thấy quầng thâm mắt tôi, cứ nhất quyết phải đưa tôi đến một phòng khám Đông y gần đó.

 

Bác sĩ nói thẳng: “Chưa yêu đương bao giờ, nén quá hóa bệnh rồi.”

 

Chị Lưu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn khuyên tôi tìm một bạn trai.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng đồng ý.

 

Về nhà, phát hiện trong tài khoản video có một người mỗi ngày đều gửi ảnh cơ bụng cho tôi.

 

Tôi vốn đã nóng nảy, lập tức chảy cả máu mũi.

 

Những bức ảnh của anh, đều ở ranh giới mờ ám.

 

Nhìn qua đã biết không phải dạng người nghiêm túc.

 

Không hiểu sao tôi lại liên lạc với anh.

 

 【Anh làm nghề đó à?】

 

Anh lập tức trả lời: 【Đúng vậy, chị ơi.】

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, gửi cho anh địa chỉ.

 

Khi có tiếng gõ cửa, tôi ngại ngùng bước tới, dù sao cũng là lần đầu tiên tôi… đặt kiểu này.

 

Không ngờ, khi mở cửa, trước mặt tôi là ảnh đế Tần Diệc.

 

Ban đầu tôi nghĩ anh gõ nhầm cửa, nhưng nhìn kỹ nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh, giống hệt trong ảnh của người kia.

 

Tôi xác nhận:

 

“Anh là… đồ hư hỏng nhỏ của chị?”

 

Không phải tôi nói bậy, mà đó là tên tài khoản của anh.

 

Tần Diệc hào hứng nhìn tôi, gật đầu.

 

Tôi: “…”

 

Dù sao cũng từng tham gia cùng một chương trình thực tế mà.

 

Huống chi, anh còn là ảnh đế.

 

“Anh đây là?”

 

Anh ta nhoẻn miệng cười.

 

“Kiếm thêm thu nhập.”

 

Tôi: “666.” (666: Tuyệt thật)

 

10

 

Nhưng đúng là anh có điều kiện cơ bản rất tốt.

 

Dù thế, đã thuê thì thuê, vẫn phải chú ý một chút vệ sinh chứ nhỉ.

 

Vì vậy, tôi đề nghị bắt mạch cho anh, và anh đồng ý.

 

Xong, nguyên dương còn nguyên vẹn.

 

Có vẻ như đây là lần đầu tiên của anh.

 

Chẳng lẽ khách hàng đầu tiên của anh chính là tôi?

 

Tôi vẫn còn chút do dự, nhưng anh lại kéo nhẹ cà vạt, cởi thêm vài nút áo sơ mi trắng.

 

Đôi mắt phượng, sống mũi cao, môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười đầy mê hoặc.

 

“Chị dâu, yên tâm, mai anh trai em mới về cơ.”

 

Tôi: “……”

 

Thật sự là quá hư hỏng.

 

Năm trăm tệ, còn bao gồm cả đóng vai nhân vật?

 

Cuối cùng tôi vẫn không cưỡng lại được.

 

Dù sao thì, khuôn mặt của Tần Diệc quả thực không thể chê vào đâu được.

 

Tôi đúng là đã kìm nén quá lâu rồi, để mặc anh quấn quýt mãi.

 

Bao năm sống độc thân từ trong bụng mẹ, lần này cũng xem như mở đầu cho đời sống tình cảm.

 

Tôi chưa từng yêu đương, nếu phải tính thì chắc chỉ có lần đầu năm nhất đại học, từng yêu qua mạng.

 

Nhưng đối phương quá bám người, mỗi tối đều yêu cầu tôi phải gọi điện.

 

Tôi thực sự không chịu nổi, đành đề nghị chia tay.

 

Tôi nhớ lần đó, anh hỏi tôi tại sao lại chia tay.

 

Khi đó tôi đang bận châm cứu cho người khác, chỉ có thể qua loa trả lời: “Chán rồi.”

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page