Lấy Đâu Ra Con? 

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

“Chuyện này là sao vậy?” Người kia kịp thời hỏi lại.

 

Tôi lấy đoạn video giám sát ra, đưa cho họ xem.

 

Xem đến đâu, ánh mắt người cảnh sát chuyển từ nghi hoặc sang ngỡ ngàng, rồi dần dần là xót xa, miệng há ra mà mãi không thốt nên lời.

 

Dù đã từng xử lý vô số vụ việc, gặp qua đủ kiểu người kỳ dị, nhưng vẫn không khỏi bị nhà Viên Thiên Tứ làm cho choáng váng!

 

“Viên Thiên Tứ đã nhận hết toàn bộ tội trạng, nói không có tiền bồi thường, nên tạm thời chỉ tạm giữ một mình hắn. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

 

Nghe đến đây, tôi chỉ muốn lao thẳng đến đồn công an, tóm cổ cái đầu của hắn mà đập cho vỡ nát!

 

Không có tiền? Thế lấy mạng trả đi!

 

Cái mạng rách nát đó của mày đáng giá bao nhiêu?

 

Đã bị tạm giữ rồi, vậy mà gia đình hắn còn có thể tổ chức nhau đến dọn sạch đồ trong nhà tôi một cách trơ tráo như vậy?

 

Đây là ngu dốt hay là tự mãn đến mù quáng?

 

Long tử à?  Thế thì vào tù mà làm Long Vương đi!

 

Một nhà đoàn kết như thế, vào tù rồi còn có thể thay phiên nhau phụng sự cho mày!

 

16.

 

Tôi theo hai cảnh sát đến đồn để ghi lời khai, còn chưa đến cổng thì đã thấy từ xa có mấy người đang căng băng rôn, cầm loa ngồi la lối trước cửa.

 

Lại gần xem thì hóa ra là cả nhà Viên Thiên Tứ, lần này tổng động viên cả gia đình: người thì kéo băng rôn, người thì đứng hô khẩu hiệu, người thì nằm lăn ra ăn vạ.

 

Để làm cho ra vẻ đáng thương, họ còn để vợ Viên Thiên Tứ ôm con nằm thẳng trên nền xi măng lạnh ngắt.

 

Đúng là không phải một nhà thì không vào cùng một cửa.

 

Nhìn kỹ, trên băng rôn viết rõ: “Cảnh sát đồn Thành Nam câu kết người khác cướp nhà dân”.

 

Tôi tức đến bật cười! Đúng là thủ đoạn của kẻ xấu – giở trò trước để vu oan người khác!

 

Tôi còn chưa bước chân vào đồn, mà bọn họ đã khóc lóc kể lể trước rồi?

 

Nhưng xã hội này không phải cứ ai khóc là người đó đúng.

 

Ai tố cáo, người đó phải đưa ra bằng chứng.

 

Hai cảnh sát đi cùng tôi nhìn cả nhà họ, đầu như muốn nổ tung.

 

Đúng là sóng trước chưa yên, sóng sau đã ập tới.

 

Khi tôi định mặc kệ họ và đi thẳng vào thì chị gái Viên Thiên Tứ lao ra kéo tay tôi lại.

 

Mẹ của Viên Thiên Tứ cũng hét lớn bên cạnh: “Mọi người mau tới xem!”

 

“Chính là nó! Chính là cái người đã cấu kết với cảnh sát muốn cướp căn nhà mà con trai tôi khổ cực mua được! Còn bắt con trai tôi vào đồn, nhốt lại trong kia kìa!”

 

Vừa nói, chị gái Viên Thiên Tứ liền tóm chặt tay tôi, ba người đàn ông phía sau cũng lao theo.

 

Một kẻ khoảng ngoài bốn mươi, mặt mũi hung tợn, hai người còn lại trông trẻ hơn, tầm khoảng hai mươi.

 

Nhìn kỹ lại—ồ, chẳng phải chính là mấy người trong video giám sát đang khiêng đồ nhà tôi sao?

 

Tôi bật cười – đúng là trời không phụ lòng người, bằng chứng tự mò đến tay!

 

“Mày cười cái gì?”

 

Vừa nói, mấy tên đàn ông bắt đầu áp sát tôi, một gã trẻ túm cổ áo tôi lôi lại.

 

“Làm gì đấy? Các anh nghĩ đây là chỗ nào hả?”

 

Cảnh sát bên cạnh lập tức phản ứng, kéo tay tên kia ra khỏi cổ áo tôi.

 

Hai tên trẻ tuổi kia lại định lao vào lần nữa, nhưng nghe thấy tiếng động, toàn bộ cảnh sát bên trong đồn liền ùa ra, vây chặt những kẻ định ra tay kia lại.

 

17.

 

Thì ra, từ sáng sớm cả nhóm đó đã kéo đến nằm lăn ra trước cửa đồn công an.

 

Cảnh sát khuyên nhủ mãi không được, mà nếu động đến họ thì họ lại lôi chuyện bà già với sản phụ ra làm lá chắn.

 

Bọn họ liên tục lan truyền thông tin sai lệch cho người qua đường: nào là tôi cấu kết với cảnh sát cướp nhà, nào là nhốt con trai nhà họ – “long tử” – vào trong.

 

Nói rằng vợ hắn mới sinh xong, còn chưa hết cữ thì đã bị đuổi khỏi nhà.

 

Cả lãnh đạo trong đồn cũng bị làm cho quay như chong chóng.

 

Họ đứng ngoài giăng băng rôn, kêu la om sòm suốt cả buổi sáng.

 

Thấy tôi đến, cả nhà liền thu băng rôn lại, nhưng vẫn khăng khăng đòi nói chuyện ngay tại cửa đồn.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page