Chương 1
21/10/2024
Chương 2
21/10/2024
Chương 3
21/10/2024
Chương 4
21/10/2024
Chương 5
21/10/2024
Chương 6
21/10/2024
Chương 7
21/10/2024
Chương 8
21/10/2024
Chương 9
21/10/2024
Chương 10
21/10/2024
Chương 11:
22/10/2024
Chương 12:
22/10/2024
Chương 13:
22/10/2024
Chương 14:
22/10/2024
Chương 15:
22/10/2024
Chương 16:
22/10/2024
Chương 17:
22/10/2024
Chương 18:
22/10/2024
Chương 19:
22/10/2024
Hắn nói rất nhiều, nào là xem tôi như em gái, nào là khi còn trẻ không hiểu rõ cảm giác giữa tình bạn và tình yêu, nào là lời hứa khi đó chỉ để giúp tôi nhanh chóng vượt qua nỗi đau và bệnh trầm cảm…
Tôi không còn muốn nghe thêm nữa, thẳng tay tát hắn một cái rồi lúng túng chạy về nhà.
Tôi ngồi bên cửa sổ suốt đêm, nghĩ ngợi rất nhiều.
Tôi nhớ lại hồi nhỏ, Lục Xuyên Tễ rất thích chơi lego. Nhưng hồi đó lego không hề rẻ, anh trai nhà hàng xóm chuyển nhà và tặng hắn một bộ lego hiếm, nhưng hắn lại đưa nó cho tôi.
Hắn nói rằng hắn không thích dùng những thứ đã qua tay người khác, chỉ những thứ hoàn toàn mới từ đầu đến cuối mới thực sự thuộc về hắn.
Tôi nhớ lại một lần có người đặt câu hỏi trên một trang mạng, hỏi rằng: “Bạn có lấy một cô gái từng bị cưỡng hiếp không?” Câu hỏi có rất nhiều lượt xem và bình luận, nhưng rất ít người trả lời, thậm chí có người thẳng thừng nói không.
Lúc đó tôi còn nghĩ rằng Lục Xuyên Tễ chắc chắn không phải là người như vậy, sau đó hắn đã thực sự thể hiện trách nhiệm của một người bạn trai. Nhưng không ngờ hiện thực lại tát cho tôi một cái đau điếng.
Tôi nhớ lại hồi cấp ba, khi giáo viên giảng bài văn “Mông”, thầy bảo các bạn trong lớp chọn câu nào ấn tượng nhất. Hầu hết đều chọn câu “Nữ chi đam hề…”
Chỉ có tôi đứng lên và nói: “Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến, tín thệ đan đan, bất tư kỳ phản…”
Nhớ lại những niềm vui khi còn trẻ, những lời hứa vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng đâu ngờ người lại nuốt lời.
Tại sao lúc còn nhỏ, tôi lại cảm thấy câu nói đó đau thương đến thế?
Phải chăng số phận đã sớm ngầm báo hiệu cho tôi?
Trong đêm tĩnh lặng, tôi bật khóc nức nở.
Nhưng lần này, sẽ không còn ai đến dỗ dành tôi nữa.
5.
Dường như số phận vẫn chưa đủ trêu đùa tôi, nó lại tiếp tục giở trò.
Khi cha tôi và dì Lục trở về, họ thú nhận với tôi và Lục Xuyên Tễ rằng, thực ra từ năm ta học năm ba, họ đã lén đăng ký kết hôn, vốn dĩ định thông báo vào ngày xảy ra chuyện không may đó…
Hôm qua, cha xứ nói với họ rằng, Chúa đã hoàn toàn tha thứ tội lỗi của họ. Họ thấy bây giờ mọi thứ đã ổn, và cảm thấy đã đến lúc nói ra.
Lục Xuyên Tễ từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng nào.
Vậy là hắn đã biết từ trước rồi sao?
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Cái gì? Vậy là đêm qua, tôi đã quyến rũ anh trai trên danh nghĩa của mình sao?
Tôi không kiềm chế được cơn buồn nôn, mồ hôi lạnh tuôn ra, tôi không ngừng đập đầu vào tường, cả người run rẩy không ngừng.
Trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Trước khi mất ý thức, tôi nhìn thấy Lục Xuyên Tễ hoảng hốt chạy về phía mình.
“Vi Vi!”
*
Khi tỉnh lại, tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện.
Lục Xuyên Tễ đang ngồi bên cạnh, gục đầu ngủ gật.
Tôi lén lút bước xuống giường, chân trần đi ra ngoài.
Tôi không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết mình muốn rời khỏi nơi này, rời xa cái nơi khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, khó thở.
Tôi bấm thang máy xuống bãi đậu xe, như vậy sẽ không bị y tá chặn lại giữa chừng.
Trong bãi đậu xe, tôi lang thang vô định. Ánh sáng nơi đây mờ mịt, những góc tối dường như ẩn nấp những con quái vật.
Thực ra, tôi rất sợ bóng tối, nhất là sợ những chiếc xe không có đèn.
Tôi cứ đi theo những đèn lối thoát hiểm màu xanh, và rồi đã ra đến bên ngoài.
Hóa ra đã là nửa đêm, trời vẫn đang mưa lớn.
Tôi lê bước trong mưa, vừa đi vừa dừng lại, tóc tai rối bù, mặc chiếc áo bệnh nhân, trông như một kẻ điên vừa trốn khỏi trại tâm thần.
Rõ ràng tôi rất sợ phải ra ngoài một mình như thế này.
Tôi vô tình dẫm lên một viên đá sắc nhọn, lòng bàn chân đau nhói, rồi ngã sõng soài xuống vũng bùn, đầu gối rát buốt.
Tôi bò dậy, ngồi bất động dưới mặt đất, xung quanh xe cộ qua lại, tất cả đều cẩn thận né tránh tôi.
Vừa lạnh vừa đói, mưa táp vào khuôn mặt tê dại của tôi, chẳng mấy chốc mí mắt tôi bắt đầu sụp xuống, đầu đau như búa bổ.
Có một chiếc xe dừng lại sau lưng tôi, ánh đèn trước chiếu ra bóng người đang cầm ô bước đến gần.
Khuôn mặt của tên khốn kia thoáng lướt qua tâm trí tôi, nỗi sợ hãi chậm chạp ập đến, nhưng tôi đã không còn sức để chạy trốn nữa, chỉ có thể gắng sức nhấc mí mắt lên, nhìn người đang tiến lại.
Đó là một người đàn ông với khí chất lạnh lùng và cao quý. Dù trời đang vào giữa mùa hè, nhưng chiếc áo sơ mi của anh cài kín đến tận cúc cuối, khiến yết hầu trông rất rõ ràng, tay anh rất trắng, cằm cũng đẹp, và lên trên nữa thì tôi không nhìn thấy được.
Anh cúi xuống, nhét cái ô vào tay tôi: “Cầm lấy!”
Giọng nói ra lệnh khiến tôi co rúm lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Anh xắn tay áo, định bế tôi lên, nhưng tôi lùi lại một chút.
“Lại đây, đừng sợ, anh đưa em về nhà.”
Về nhà ư? Về nhà thì tốt, nhà có mẹ, có cha, và cả chú gấu nhỏ của tôi, chỉ cần ngủ một giấc là mọi phiền muộn đều tan biến.
“Sao lại thành ra thế này? Đúng là phí công một năm của anh. Nếu em còn không khá lên, anh sẽ phải tự mình ra tay đấy.”
Tôi rúc đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói với vẻ tủi thân: “Anh đừng hung dữ với em có được không?”
Anh khựng lại một chút, rồi nhét tôi vào trong xe, xoa đầu tôi: “Được, không hung dữ với em nữa, Vi Vi ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ ổn thôi.”
Tôi gật đầu, cuộn tròn lại ở ghế sau và thiếp đi.
*
Hứa Minh Trạch:
Hứa Minh Trạch do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa cô về nhà.
Khi anh lái xe ngang qua cổng bệnh viện, tình cờ nhìn thấy Lục Xuyên Tễ đang tức giận tranh luận với bảo vệ.
Anh cười lạnh một tiếng, đạp chân ga, xe vút đi trong chớp mắt.
Chỉ trong vài bước ngắn ngủi, Lục Xuyên Tễ và Lăng Vi đã lướt qua nhau.
Hứa Minh Trạch đắp một chiếc chăn lên người cô, định bế cô lên lầu, thì cô đột nhiên cử động, trở mình trong lòng anh, mắt nhắm chặt nhưng miệng nỉ non như đang khóc.
“Em không muốn về nhà, ngài Hứa, xin hãy cho em ở lại một đêm, chỉ một đêm thôi, em sẽ trả tiền cho anh.”
Thấy cô vẫn còn mơ màng, Hứa Minh Trạch thở dài: “Nếu em tin tưởng anh, anh đương nhiên không từ chối.”
“Em tin anh mà, ngài Hứa, em sẽ trả tiền cho anh.” Cô giấu đầu vào trong chăn, dường như nghĩ rằng điều đó sẽ mang lại cảm giác an toàn.
Trên lầu.
Khi nước nóng đã sẵn sàng, cô vẫn đang ngủ, cuộn tròn một góc giường như một chú chó hoang không nhà.
Anh nhẹ nhàng đánh thức cô: “Vi Vi, dậy nào, tắm nước nóng đi, nếu không sẽ ốm mất.”
Cô mơ màng mở mắt, nhưng lại vùi đầu vào ngực anh, thều thào gọi: “Cha ơi, con khó chịu quá.”
Hứa Minh Trạch dở khóc dở cười, đành bế cô vào bồn tắm.
“Vi Vi, em có thể tự lo không?”
Cô gật đầu một cách uể oải, ánh mắt lơ đãng, nói yếu ớt: “Cảm ơn anh, ngài Hứa.”
Thấy cô vẫn còn nhận ra mình, Hứa Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em tắm đi, anh sẽ đi lấy quần áo cho em.”
Hứa Minh Trạch định lấy ra một bộ quần áo mới chưa từng mặc, nhưng nghĩ rằng điều đó có thể khiến cô nhớ lại những ký ức không hay và tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Anh cầm chìa khóa xe, gõ cửa phòng tắm: “Vi Vi, trong tủ dưới bồn rửa có áo choàng tắm sạch, em tạm mặc nó đi, anh sẽ ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Bên trong im lặng khá lâu, anh lại gõ cửa: “Vi Vi, em có nghe thấy không?”
Tiếng nước róc rách vang lên, giọng cô yếu ớt vọng ra: “Vâng, ngài Hứa, anh cứ đi đi, không cần lo cho em đâu, cảm ơn anh đã cho em ở nhờ, thật phiền anh quá.”
“Giữa bạn bè với nhau, đó chỉ là việc nhỏ thôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận