Chương 1
21/10/2024
Chương 2
21/10/2024
Chương 3
21/10/2024
Chương 4
21/10/2024
Chương 5
21/10/2024
Chương 6
21/10/2024
Chương 7
21/10/2024
Chương 8
21/10/2024
Chương 9
21/10/2024
Chương 10
21/10/2024
Chương 11:
22/10/2024
Chương 12:
22/10/2024
Chương 13:
22/10/2024
Chương 14:
22/10/2024
Chương 15:
22/10/2024
Chương 16:
22/10/2024
Chương 17:
22/10/2024
Chương 18:
22/10/2024
Chương 19:
22/10/2024
Tôi cố gắng nhặt lại những sở thích trước đây, tự an ủi rằng mỗi ngày tiến bộ một chút, cố gắng tích cực giao lưu với mọi người, tham gia các hoạt động, hoà nhập với các bạn học nước ngoài xung quanh.
Trong suốt quá trình ấy, Lục Xuyên Tễ luôn ở bên tôi, bàn làm việc của hắn đầy những sách về sức khỏe tâm lý, máy tính của hắn lưu trữ nhiều luận văn về trầm cảm, và cả những video và nhạc trị liệu tâm lý.
Khi tốt nghiệp, trở về nước, ít nhất về mặt ngoại hình, không ai có thể nhận ra tôi từng là một kẻ sống dở ch3t’ dở.
Chương trình học tập tại nước ngoài của Lục Xuyên Tễ kéo dài một năm, sau khi tham dự lễ tốt nghiệp của tôi, hắn lại vội vã bay trở về.
Chúng tôi trở lại trạng thái yêu xa như trước, nhưng không hoàn toàn giống nữa.
Cả hai đều bận rộn với công việc riêng của mình, tôi thường chỉ báo tin vui chứ không kể về những nỗi buồn với hắn.
Còn hắn, tuy vẫn hỏi thăm, quan tâm nhưng những cuộc điện thoại dài mỗi ngày không còn nữa, những câu chuyện nhỏ hàng ngày cũng biến mất, những món đồ hắn gửi về không còn là những thứ kỳ quặc nhỏ xinh nữa, mà chủ yếu là thuốc và sách về tâm lý học.
Sự thay đổi ấy vừa tự nhiên, lại vừa đột ngột.
Sau đó, liên lạc giữa chúng tôi ngày càng ít đi.
Nỗi lo lắng của tôi về một cuộc yêu xa cuối cùng đã bùng nổ.
4.
Vì một trong những dự án nghiên cứu chính bị hoãn, Lục Xuyên Tễ buộc phải ở lại nước ngoài thêm nửa năm nữa.
Kỳ nghỉ hè năm đầu thạc sĩ, hắn trở về.
Và hắn mang theo Bạch Duyệt Duyệt.
Cô ta đã tốt nghiệp tiến sĩ và tiếp tục theo học sau tiến sĩ tại trường mà Lục Xuyên Tễ tham gia nghiên cứu. Cả hai cùng ở chung một nhóm nghiên cứu.
Khi tôi nhận được điện thoại từ dì Lục, hắn đã về đến nhà.
Không ai trong chúng tôi được thông báo ra sân bay đón.
Dì Lục ở ngay trên tầng nhà tôi, tôi cẩn thận thay bộ đồ đẹp nhất, trang điểm nhẹ rồi phấn khởi chạy lên lầu.
Tôi muốn trả lại cho hắn hình ảnh mình khỏe mạnh, năng động và tự tin.
Phải, chứng trầm cảm của tôi gần như đã khỏi.
Hít sâu, gõ cửa, người mở cửa là dì Lục.
Vào nhà, đổi giày, và người chào đón ta lại là Bạch Duyệt Duyệt.
Dù rất bất ngờ, nhưng tôi không để tâm, vội vã chạy vào bếp, định dành cho Lục Xuyên Tễ một bất ngờ.
Hắn vẫn sáng chói như mọi khi, ánh mắt tập trung cắt dưa hấu, cánh tay dài mạnh mẽ, dáng người cao ráo.
Tôi lặng lẽ ôm hắn từ phía sau, cơ thể hắn cứng lại một chút.
“Anh Tễ, nhớ em không, em nhớ anh quá!”
Hắn đẩy ta rôi một cách kín đáo, quay lưng về phía tôi và dỗ dành: “Vi Vi, ở đây bẩn, em ra ngoài nói chuyện với mẹ anh và Duyệt Duyệt đi, lát nữa đợi ăn dưa hấu nhé.”
“Tuân lệnh!”
Tôi vui vẻ nhảy chân sáo trở lại phòng khách, trong lòng tràn đầy niềm vui.
Hóa ra Lục Xuyên Tễ không hề thay đổi.
Nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị hắn phá tan.
Trong bữa ăn, hắn và Bạch Duyệt Duyệt trò chuyện vui vẻ, rất ăn ý với nhau, thường thì hắn nói xong câu trước, Bạch Duyệt Duyệt liền tiếp câu sau, khiến dì Lục cười nghiêng ngả.
Tôi lặng lẽ cúi đầu ăn cơm, tự nhủ rằng họ chỉ là bạn học, Bạch Duyệt Duyệt là khách, họ làm thế cũng chẳng có gì sai.
Một lúc lâu sau, dì Lục chìm đắm trong niềm vui đoàn tụ với con trai, cuối cùng cũng chú ý đến sự im lặng của tôi.
“Vi Vi mệt rồi sao? Có muốn vào phòng ngủ một chút không?”
“Không đâu, dì Lục.” Ta cố gượng cười: “Con chỉ đang nghĩ về bài tập thầy giao.”
“Nếu gặp khó khăn trong học tập, cứ để Tiểu Tễ dạy con, đừng để mình mệt quá nhé.”
Lục Xuyên Tễ không trả lời, mà Bạch Duyệt Duyệt mỉm cười đáp lại: “Dì ơi, anh Tễ học khối khoa học kỹ thuật, còn Tiểu Vi học khoa học xã hội, chuyên ngành khác xa quá, anh ấy không thể giúp được đâu.”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, cơm trong miệng không nuốt trôi nổi, đầu óc trống rỗng, không khí như loãng đi, khiến tôi khó thở.
Cảm giác tự chán ghét chính mình bất chợt ập đến, bao trùm toàn thân.
Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh cuối cùng, mỉm cười với dì Lục: “Không sao đâu dì, anh Tễ bận lắm, việc của con có thể tự giải quyết, dì đừng lo.”
Dì Lục thấy tôi không sao, liền quay lại tiếp tục trò chuyện với Bạch Duyệt Duyệt.
Ngoài lúc trong bếp bảo tôi ra ngoài, suốt khoảng thời gian còn lại, Lục Xuyên Tễ không nói thêm với tôi một lời nào.
Ánh mắt dì Lục nhìn Bạch Duyệt Duyệt quá quen thuộc, đó là ánh mắt đánh giá con dâu tương lai. Đúng vậy, Lục Xuyên Tễ giờ cũng đã lớn rồi.
Tôi cảm thấy mình càng lúc càng không ổn, liền vội vàng kiếm cớ để rời đi.
Dì Lục bảo Lục Xuyên Tễ tiễn ta, nhưng thấy hắn không có ý định đứng lên, tôi lập tức từ chối.
Khi ra về, tôi vẫn nghe thấy dì Lục trách mắng hắn.
“Tiểu Tễ, Tiểu Vi ở đây lâu vậy mà con không nói chuyện gì với nó.”
“Mẹ à, Vi Vi đã lớn rồi, không thể giống như trước nữa.”
Tôi khẽ nhếch miệng cười chua chát. Giống như trước ư?
Trong trường, hắn là giảng viên, tôi là sinh viên, chúng tôi không học cùng một khoa, tôi không thể quang minh chính đại tìm hắn.
Ngày thường hắn đi sớm về muộn, giờ giấc của hắn hoàn toàn khác với tôi.
Lúc đó tôi không biết là hắn cố ý tránh mặt mình, hay chỉ đơn giản vì thời gian không trùng khớp.
Cả ba chúng tôi đều ở cùng một trường đại học, không phải hôm nay thì cũng ngày mai, chắc chắn sẽ gặp nhau.
Khi tôi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, nồng nàn của hắn dành cho Bạch Duyệt Duyệt.
Khi Bạch Duyệt Duyệt nhõng nhẽo với hắn trước mặt bao người, và hắn cười đáp lại.
Khi Bạch Duyệt Duyệt mặc chiếc áo khoác mà tôi tặng hắn, thong dong đi dạo quanh giá sách trong thư viện.
Nỗi đau đớn của tôi không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Sự sợ hãi đã làm tôi mất lý trí, khiến tôi đưa ra một quyết định táo bạo.
Chính quyết định này đã hoàn toàn đẩy tôi và hắn ra xa nhau.
Tôi tính toán kỹ lưỡng ngày mà cha tôi và dì Lục sẽ đi đến nhà thờ lớn ở thành phố lân cận để làm lễ, và họ sẽ về vào ngày hôm sau.
Không nhớ rõ từ khi nào họ bắt đầu tin theo đạo Cơ Đốc.
Tôi đã đặt mua một bộ đồ lót đặc biệt trên mạng, và lặng lẽ chờ trong phòng ngủ của Lục Xuyên Tễ, đợi hắn trở về.
Tôi muốn trao thân cho hắn, muốn cùng hắn hoàn toàn thuộc về nhau.
Nhưng điều tôi chờ đợi không phải là sự ngạc nhiên và yêu thương của hắn, ánh mắt của hắn khi lật tấm chăn lên, tôi sẽ không bao giờ quên được.
Khinh bỉ, ghê tởm, không thể tin nổi, thất vọng, giận dữ…
Hắn trách tôi đã học ở đâu ra những trò hạ đẳng này, rằng tôi giống như một ả lẳng lơ, không biết giữ mình và tôn trọng bản thân.
Chúng tôi đã cãi nhau dữ dội nhất từ trước đến nay.
Không thể tưởng tượng được, một người luôn dịu dàng và ôn hòa như Lục Xuyên Tễ lại có thể có một ngày cãi nhau với một người phụ nữ đến mức đỏ mặt tía tai.
Tôi không van xin hắn quay lại, vì làm vậy chỉ khiến tôi cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp xuống đất.
Tôi trực tiếp hỏi hắn, có phải hắn thấy tôi bẩn thỉu không?
Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em nghĩ anh là người như thế sao?”
Tôi nói rằng lời hứa không chia tay trước đây của hắn chỉ là những lời nói suông sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận