Lăng Vi

Chương 2

Chương trước

Chương sau

Thật ra, được học cùng một trường đại học với hắn, đi trên những con đường mà hắn từng đi qua, ngồi trong những lớp học mà hắn từng ngồi, mượn những cuốn sách mà hắn từng mượn, chính là điều tôi thích.

 

Trước đây, việc học của tôi là quan trọng nhất, luôn là tôi chủ động gọi điện cho hắn, còn bây giờ, hắn thường xuyên gọi điện cho tôi, nói rằng sợ tôi không quen với cuộc sống đại học, để hắn có thể chỉ bảo tôi vài điều.

 

Điều này làm bạn cùng phòng đôi khi cố tình đùa giỡn khi tôi đang gọi video, hỏi rằng liệu tôi có đang yêu không, và rồi hắn nhanh chóng lấy được số liên lạc của tất cả mọi người, còn nhờ họ chăm sóc tôi chút đỉnh, hứa rằng khi về nhà sẽ mời mọi người ăn cơm.

 

Có những khi vì tham gia hoạt động của câu lạc bộ, tôi không kịp xem điện thoại, mở khóa ra thì sẽ thấy mấy cuộc gọi nhỡ từ hắn.

 

Hắn còn nhờ bạn cùng phòng nếu tôi có yêu ai thì nhất định phải lén báo cho hắn biết. Điều này tôi cũng chỉ biết sau này.

 

Kỳ nghỉ đông năm nhất, vào đêm giao thừa, cha tôi và dì Lục đang ở trong bếp gói sủi cảo, hắn bí mật kéo tôi ra ngoài, bảo là đi đắp người tuyết trong sân.

 

Bất ngờ, hắn tỏ tình với tôi.

 

Tôi mới biết được hắn đã sớm liên lạc với bạn cùng phòng của mình, biết có cậu bạn nào đó đang muốn theo đuổi tôi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn quyết định ra tay trước.

 

Tôi giả vờ làm kiêu, bẽn lẽn một lúc rồi mới đồng ý.

 

Nhưng tôi buộc hắn phải hứa rằng đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới được nói chuyện này cho cha tôi và dì Lục.

 

Sau này khi tôi nhớ lại chuyện này, tôi không biết mình nên cảm thấy may mắn hay tiếc nuối.

 

Từ đó, mỗi tối đều có cuộc gọi quốc tế từ hắn, mỗi khi thấy gì vui vẻ, thú vị, hắn cũng sẽ chụp lại gửi cho tôi, còn có cả những món đồ hắn gửi về, trong đó có những thứ kỳ lạ mà hắn tự chế tạo trong phòng thí nghiệm.

 

Bạn cùng phòng của tôi nhờ hắn mua hộ, hắn cũng không ngần ngại giúp đỡ.

 

Mỗi kỳ nghỉ đông hoặc hè, hắn sẽ lên kế hoạch du lịch, đưa tôi đi chơi khắp nơi.

 

Có vài lần không kìm chế được, hắn liền nói: “Nhóc con, thật sự muốn xử lý em ngay lúc này, nhưng đàn ông thực thụ thì đợi được.”

 

Đôi khi chúng tôi cũng bàn về tương lai, tổ chức đám cưới thế nào, đi tuần trăng mật ở đâu, sinh mấy đứa con, đặt tên chúng là gì.

 

Chúng tôi giấu chuyện này rất kỹ, cha tôi và dì Lục đều không phát hiện ra, cũng giống như việc tôi và Lục Xuyên Tễ không phát hiện ra chuyện của họ vậy.

 

Nếu thời gian có thể dừng lại mãi ở khoảnh khắc ấy thì tốt biết bao!

 

Đáng tiếc, số phận đã trêu đùa tôi thêm lần nữa.

 

2.

 

Kỳ nghỉ hè năm ba đại học, ta được xác nhận học thẳng lên cao học tại trường, đúng lúc Lục Xuyên Tễ cũng tốt nghiệp tiến sĩ, tôi, dì Lục và cha tôi cùng bay sang để chúc mừng hắn.

 

Tại đó, tôi gặp được sư muội của Lục Xuyên Tễ – Bạch Duyệt Duyệt, cô ta còn một năm nữa mới tốt nghiệp.

 

Cô ta thích Lục Xuyên Tễ, tôi biết điều đó, vì ánh mắt cô ta nhìn hắn giống hệt ánh mắt tôi nhìn hắn.

 

Đong đầy sự dịu dàng, đắm say và không nỡ rời xa.

 

Nhưng tôi biết Lục Xuyên Tễ thích mình, nên không để tâm đến cô ta. Người ưu tú thì xứng đáng được nhiều người yêu mến, Lục Xuyên Tễ không có lỗi với tôi, tôi không có lý do gì để nghi ngờ hắn.

 

Nhưng điều tôi không ngờ là, sau này cô ấy lại trở thành ngòi nổ cho sự chia ly giữa tôi và Lục Xuyên Tễ.

 

Sau khi trở về nước, Lục Xuyên Tễ bận rộn với việc xin đề tài nghiên cứu, tôi cũng không rảnh rỗi, quyết định viết xong luận văn tốt nghiệp trước.

 

Hôm đó, Lục Xuyên Tễ gọi tôi đến nhà hắn ăn cơm, nói là có một bất ngờ dành cho tôi.

 

Trời âm u suốt cả ngày, đến giữa đường thì trời đổ mưa lớn, dì Lục gọi điện bảo rằng bà đã đặt một chiếc bánh ở tiệm bánh, nhờ tôi đi lấy hộ, vì tối nay bà có chuyện vui muốn thông báo, còn định làm món thịt viên sư tử yêu thích của tôi.

 

Tôi cúi đầu nhắn tin cho Lục Xuyên Tễ, không ngẩng đầu lên, bảo tài xế rẽ vào đường Quốc Thịnh.

 

Vì mải cúi đầu đùa giỡn với Lục Xuyên Tễ, tôi không để ý rằng khung cảnh bên ngoài đã thay đổi.

 

Cho đến khi một tia sét lóe lên, kèm theo tiếng sấm nổ vang khiến tôi giật mình ngẩng đầu, lúc đó mới phát hiện ra xe đã chạy vào một con đường lạ hoắc.

 

Tôi giả vờ như không phát hiện ra gì, cả người lạnh toát, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay run rẩy không thể nhắn nổi chữ nào, tôi cắn chặt răng, gửi định vị và SOS cho Lục Xuyên Tễ.

 

Vừa nhấn gửi xong, “Két!” một tiếng, tài xế phanh xe lại.

 

Bất chợt xung quanh chìm vào bóng tối, hắn ta tắt đèn xe.

 

Tôi run rẩy quay đầu lại nhìn, đúng lúc đó một tia sét khác lóe lên, chiếu sáng cả khoang xe như ban ngày.

 

Cũng nhờ ánh sáng đó, tôi nhìn rõ khuôn mặt béo phệ của tài xế, hắn ta đang nở nụ cười nham hiểm nhìn ta, râu ria lởm chởm.

 

“Thưa, thưa anh tài, tôi, tôi muốn đến đường, đường Quốc Thịnh, anh, anh đi nhầm đường rồi phải không?” 

 

Trong bóng tối, giọng tôi run rẩy đến mức không thể ghép lại thành câu hoàn chỉnh.

 

“Cô bé à, đây là đường đưa cô đến cực lạc đấy.”

 

Nỗi sợ hãi từ dưới chân tôi, trong chớp mắt, đã bò khắp cơ thể.

 

Tôi gào thét, cố gắng mở cửa xe, đấm mạnh vào cửa kính, đánh và đá túi bụi vào hắn ta.

 

Nhưng sức mạnh giữa nam và nữ vốn dĩ là chênh lệch, hắn ta khống chế tôi vào ghế phụ.

 

Bỗng nhiên, điện thoại của tôi reo lên, là cuộc gọi từ Lục Xuyên Tễ.

 

Trong hoảng sợ, tôi thấy gã đàn ông ghê tởm đó vuốt điện thoại vài lần rồi ném nó ra ngoài cửa sổ.

 

Hy vọng cuối cùng của tôi cũng bị ném đi.

 

“Ch3t’ tiệt, lão đây phải đổi địa điểm thôi.”

 

Hắn ta lôi từ dưới ghế xe ra một chiếc khăn, nhúng nước rồi bịt chặt lên mũi miệng tôi.

 

Mùi hôi nồng nặc ngay lập tức xộc vào mũi…

 

Hắn ta là một tên tội phạm quen thuộc.

 

*

 

Khi tôi tỉnh lại, toàn thân đau nhức khắp nơi, đặc biệt là cảm giác khác lạ ở hạ thân khiến tôi chìm vào tuyệt vọng vô bờ.

 

Bên ngoài vẫn đang mưa, đây là một khách sạn tồi tàn, mùi đồ đạc mục nát phảng phất khắp nơi, tường bong tróc loang lổ, bóng đèn trên trần thì mờ nhạt, và cách âm cũng chẳng tốt là bao.

 

Tôi bất chấp tất cả, lớn tiếng gào thét, hy vọng có ai đó ngoài kia nghe thấy.

 

“Mày, con tiện nhân, im miệng lại cho tao!”

 

Tên tài xế lại tát tôi vài cái, mắt tôi tối sầm lại, tai ù đi, dường như có thứ gì ấm nóng chảy ra, tôi dùng toàn bộ sức lực cào cấu, cắn xé hắn ta.

 

Nếu tôi có dao trong tay, tôi sẽ đâm hắn ta một nhát, rồi lặng lẽ nhìn hắn ta nằm trong vũng máu cho đến khi ch3t’.

 

Bỗng dưng, ngoài hành lang vang lên tiếng đập cửa, mỗi tiếng lại to hơn, kèm theo tiếng gọi lo lắng của Lục Xuyên Tễ.

 

Tôi cứ ngỡ mình đang ảo giác.

 

“Vi Vi, anh ở đây, anh đến rồi.”

 

Đó là tia sáng trong bóng tối, có thể phá tan mọi quái vật yêu ma.

 

Cánh cửa đang lung lay bị phá tung ra, hắn và cảnh sát xông vào.

 

Cảnh sát ào tới, khống chế tên khốn kia, còn tôi lập tức thu mình vào trong chăn, nhắm mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi trong im lặng.

 

Hắn bị chặn lại ngoài đám đông, sau đó mới có thể chạy vội đến, ôm chặt lấy tôi qua lớp chăn mỏng.

 

“Vi Vi, đừng sợ, anh đến rồi, anh ở đây.”

 

Trong vòng tay hắn, tôi bật khóc nức nở, tiếng khóc thê lương như tiếng than ai oán của một nữ quỷ, nức nở đớn đau, cơ thể run rẩy không ngừng, khiến cảnh sát đều lặng lẽ lui ra ngoài.

 

“Vi Vi, anh ở đây, anh luôn ở đây.”

 

“Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, đừng sợ.”

 

“Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

 

Lúc đó, hắn quá đỗi dịu dàng với tôi, khiến tôi vô thức bỏ qua một điều.

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page