Lăng Vi

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Việc ở bên Bạch Duyệt Duyệt là quyết định đã được hắn suy nghĩ rất kỹ. Thứ nhất, Bạch Duyệt Duyệt thích mình, họ lại cùng học một thầy. Thứ hai, hắn đã không còn trẻ, cũng nên tính đến chuyện đời người.

 

Thêm nữa, Bạch Duyệt Duyệt có vài nét giống với Lăng Vi ngày xưa.

 

Đưa Bạch Duyệt Duyệt về nhà cũng là một lời tuyên bố ngầm dành cho Lăng Vi: Chúng ta không phải là người yêu.

 

Vì không phải người yêu, nên cũng không tồn tại việc chia tay.

 

Hắn và Lăng Vi chỉ trở về đúng vị trí của mình.

 

“Vì trước đây luôn coi em như em gái, nên anh mới đối xử với em rất tốt. Nhưng đáng tiếc, khi còn trẻ, anh không nhận ra sự khác biệt giữa tình thân và tình yêu, khiến em hiểu lầm.”

 

“Bây giờ đã rõ rồi, phải sửa lại sai lầm đó, nên chúng ta sẽ quay về vai trò của mình.”

 

Lục Xuyên Tễ từ đầu đến cuối đều không phải người chủ động nói lời “chia tay”, vì thế tự nhiên không phải là kẻ bạc tình.

 

Với danh nghĩa anh em kế, hắn nghĩ rằng thời gian trôi qua, hắn và Lăng Vi sẽ dần thích nghi, đến khi cả hai đều có cuộc sống riêng, có lẽ họ sẽ dần mất liên lạc, chỉ gặp nhau vào dịp lễ Tết.

 

Hắn không sợ Lăng Vi ghét mình, vì dù cảm xúc và kỷ niệm sâu sắc đến đâu, theo thời gian cũng sẽ phai nhạt. Cuối cùng, chúng hoặc sẽ trở nên nhạt nhòa, hoặc chỉ còn lại sự hỗn độn.

 

Hắn chuyên tâm yêu đương với Bạch Duyệt Duyệt, cố ý không quan tâm đến tình trạng của Lăng Vi.

 

Mẹ hắn cũng rất hài lòng với Bạch Duyệt Duyệt.

 

Thời gian chậm rãi trôi qua, hắn nghĩ, có lẽ cuộc sống sẽ cứ bình yên như thế này, đâu có nhiều chuyện khắc cốt ghi tâm, hay sóng gió cuồn cuộn gì.

 

Chỉ là, đôi khi nhớ lại những ngày tháng thanh xuân cùng nhau lớn lên, lòng hắn vẫn thoáng chút nuối tiếc.

 

Lục Xuyên Tễ, người đang sống trong thời gian bình yên tĩnh lặng, “không nhìn thấy” sự nặng nề mà Lăng Vi đang phải gánh chịu.

 

 

Lục Xuyên Tễ chợt nhận ra, bên cạnh Lăng Vi từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông lạ mặt và ưu tú.

 

Nói lạ cũng không hẳn, vì hai người từng gặp mặt, hơn nữa Lăng Vi cũng hay nhắc đến người đó.

 

Người này có xuất thân tốt, năng lực giỏi, hoàn hảo đến mọi mặt. Lăng Vi ngày càng yêu mến anh ta, nếu không phải vì chuyện đã xảy ra với Lăng Vi, có lẽ cha cô đã sớm muốn gả cô cho Hứa Minh Trạch.

 

Giờ xem ra, mọi việc cũng đã như ý ông mong muốn.

 

Lần này Lục Xuyên Tễ thực sự nhìn thấy: Hứa Minh Trạch đối xử với Lăng Vi hết mực yêu thương, và cô không hề kháng cự lại sự tiếp cận của anh ta. Cô dần chấp nhận người đàn ông này, hai người lúc nào cũng vui vẻ bên nhau, như đôi chim non tình tứ.

 

Hắn đột nhiên cảm thấy không cam tâm.

 

Giống như thứ mà hắn từng yêu quý nhất, bị người khác cướp mất vậy.

 

Bông hoa đó vốn là của hắn, do chính hắn chăm sóc, từ nhỏ đã lớn lên trong chậu của hắn, được chăm bón suốt hơn 20 năm. Nhưng rồi cơn gió bão đã tàn phá bông hoa ấy.

 

Hắn vừa không muốn rời bỏ bông hoa này, lại không thể chịu được một bông hoa đã tàn úa, vì vậy, hắn đã quay lưng bỏ đi, để mặc nó tự sinh tự diệt.

 

Vì hắn chỉ rời đi trong chốc lát, người khác đã nhân cơ hội mà nhổ cả cây lẫn rễ, mang đi rồi sao?

 

Nhìn vào chậu cây trống rỗng trong tay, hắn bắt đầu tự vấn: Có nên giành lại bông hoa đó không, dù nó đã héo tàn, nhưng vốn thuộc về mình?

 

Hứa Minh Trạch thuận theo tự nhiên đã cầu hôn Lăng Vi.

 

Lúc này, hắn không thể kìm nén được nữa.

 

Tại sao người đàn ông kia có thể không để tâm đến mọi thứ mà chấp nhận Lăng Vi, còn hắn thì không?

 

Nếu không thử lại một lần nữa, làm sao biết mình không thể?

 

Hai mươi năm tình cảm, làm sao có thể nói quên là quên được.

 

Hắn đã cố gắng giành lại Lăng Vi.

 

Nhưng Lăng Vi kiên quyết từ chối.

 

Chính lúc này, hắn mới nhận ra, cô không phải Lưu Lan Chi, và anh cũng chẳng phải Tiêu Trọng Khanh.

 

Lưu vì tình mà ch3t’, Tiêu dù yếu đuối nhưng cũng giữ lời mà tự treo mình lên cành nam.

 

Có những thứ, một khi mất đi, không bao giờ lấy lại được.

 

 

Khi Lăng Vi và Hứa Minh Trạch đính hôn, cũng là lúc dự án trao đổi quốc tế giữa trường đại học của hắn và một trường đại học ở Châu Phi khởi động. Hắn chủ động xin tham gia diễn đàn học thuật tại Châu Phi, để mẹ gửi quà mừng sang.

 

Bạch Duyệt Duyệt cũng đi cùng hắn. Sau khi diễn đàn kết thúc, cô ta nói muốn đến thành phố du lịch bên cạnh để tham quan, nghe nói ở đó vừa tổ chức lễ hội văn hóa.

 

Dù trường đã dặn dò không được đi lung tung, vì an ninh địa phương không tốt.

 

Nhưng không cưỡng lại được lời nài nỉ của Bạch Duyệt Duyệt, hắn nghĩ, ban ngày rõ ràng như thế, có cảnh sát xung quanh, chỉ đi trong một ngày, làm sao có thể xui xẻo đến mức xảy ra chuyện?

 

Nhưng thực tế đã cho hắn thấy, con người không nên nghĩ rằng mình sẽ may mắn.

 

Chiếc xe buýt đến thành phố du lịch chạy trên con đường gập ghềnh, bỗng gặp phải một toán cướp có vũ trang. Bọn chúng hung hăng bắt tất cả xuống xe.

 

Tài xế rõ ràng đã gặp phải tình huống này trước đây, nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ địa phương mà họ không hiểu, thành thạo xin xỏ tên cầm đầu.

 

Kết quả cuối cùng là, phần lớn mọi người bị giữ lại, chỉ một số ít được trở về để chuẩn bị tiền chuộc.

 

Giữa Lục Xuyên Tễ và Bạch Duyệt Duyệt, tất nhiên hắn sẽ là người ở lại.

 

Bạch Duyệt Duyệt cũng nghĩ như vậy.

 

Trong bảy ngày bị giam cầm, hắn buộc phải xem xét lại toàn bộ quan niệm sống của mình.

 

Bọn cướp dĩ nhiên không đối xử tử tế với họ, bị bỏ đói một ngày là chuyện bình thường, nhưng quan trọng nhất là không có nước uống. Nếu có nước, thì nước đó ai dám uống nhiều?

 

Đến ngày thứ ba bị giam, hắn tận mắt chứng kiến một người đàn ông Mỹ, sau khi bị muỗi cắn, bắt đầu nôn mửa và tiêu chảy, rồi sốt cao. Không có thuốc men gì, đến ngày thứ sáu, ông ta đã đi gặp Chúa.

 

Những tên cướp đã trói xác ông ta với một tảng đá, rồi ném xuống dòng sông gần đó.

 

Trong số các con tin, cũng có những người phụ nữ bị bỏ lại, nhưng bọn cướp càng không thương hoa tiếc ngọc.

 

Thậm chí, có người còn đánh liều đưa ra ý định nhằm vào hắn. Thấy hắn có nước da trắng trẻo, vóc dáng lại gầy yếu hơn so với người châu Âu, họ thử chạm tay sàm sỡ hắn.

 

Hắn cố gắng phản kháng, tuy giữ được sự “trong sạch”, nhưng bị đánh đến nỗi mặt mày bầm tím, nằm rũ rượi trên mặt đất như một con chó ch3t’, thật đáng thương.

 

Lúc nào cũng đối mặt với lằn ranh của cái ch3t’, còn suýt nữa bị người ta lột quần. Lục Xuyên Tế chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sống thuận buồm xuôi gió hơn 20 năm, lại có một ngày gặp phải bi kịch thế này.

 

Cả cơ thể đâu đâu cũng đau đớn, lại còn lên cơn sốt cao. Hắn cảm thấy mình sắp ch3t’, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhớ về rất nhiều thứ.

 

Nhớ lại nửa đời mình từng được người ta ngợi khen, nhớ về hoài bão khoa học từng có, nhớ về mẹ và bác Lăng.

 

Hắn còn nhớ về Lăng Vi, nhớ về những khoảnh khắc vui vẻ mà họ đã cùng nhau trải qua từ nhỏ đến lớn.

 

Những tiếng gọi “A Tễ” thân thương ấy, cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí.

 

Càng nhớ, lại càng khao khát.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page