Lăng Vi

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

“Vi Vi, bất kể dì Lục đến để xin lỗi hay cầu xin, em nhất định sẽ mềm lòng mà tha thứ cho Lục Xuyên Tễ. Anh không muốn thấy chuyện đó xảy ra, vì em sẽ là người đau khổ nhất.”

 

Sau khi bản án của Lục Xuyên Tễ được tuyên, tôi mới được gặp dì Lục. Dì đã gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc đi trông thấy.

 

Vừa nhìn thấy tôi, dì liền nước mắt giàn giụa, định quỳ xuống xin lỗi. Tôi và Hứa Minh Trạch vội vàng đỡ dì dậy.

 

“Xin lỗi, Tiểu Vi, là dì có lỗi với con…”

 

“Dì à, chuyện này không liên quan gì đến dì. Anh ấy đã chịu sự trừng phạt của pháp luật, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Dì vẫn là người thân của con, con không trách dì.”

 

“Dì không dạy dỗ tốt cho nó. Đáng lẽ dì phải nhận ra sớm hơn… Người ta nói hiểu con không ai bằng mẹ, nhưng khi thằng bé yêu con, dì lại không để ý. Đến khi con xảy ra chuyện, dì hỏi nó nghĩ gì về con, nó chỉ bảo coi con như em gái. Lúc đó, dì và cha con mới không nghĩ ngợi thêm gì.”

 

“Vậy cha con có biết những chuyện này không?” Tôi cắn môi, hơi lo lắng.

 

“Tiểu Trạch bảo dì đừng vội nói cho cha con biết, nên dì muốn bàn với con trước.”

 

“Vi Vi, đây là ý kiến của anh,” Hứa Minh Trạch bước tới ngồi bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng: “Anh nghĩ rằng nếu cha em biết chuyện này, ông ấy sẽ chỉ buồn lòng mà thôi. Điều đó chẳng mang lại lợi ích gì cho ông cả. Ông ấy sẽ bị kẹt giữa em và Lục Xuyên Tễ, cũng khó xử lắm. Ông ấy đã lớn tuổi rồi, thay vì để ông lo lắng mệt mỏi, chi bằng để ông có một tuổi già êm đẹp. Nhưng đây chỉ là ý kiến của anh, kết quả cuối cùng vẫn phải do em và dì Lục quyết định.”

 

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “A Trạch, cảm ơn anh. Thực ra anh làm đúng rồi. Nếu cha em biết chuyện này, chẳng giúp được gì mà chỉ khiến cả ba người chúng ta thêm đau khổ. Nên em cũng không định nói cho cha biết. Dì à, dì thấy như vậy có được không? Chúng ta cứ giấu cha con chuyện này trước.”

 

“Nhưng dì áy náy lắm, dì có lỗi với con…”

 

“Dì à, con chỉ mong dì và cha con sống yên ổn, không phải trở mặt với nhau khi đã già. Con không thấy khó chịu gì cả. Là con cái, chịu thiệt một chút cho cha mẹ thì có gì to tát đâu.”

 

Trước sự kiên quyết của tôi, dì Lục cuối cùng cũng đồng ý không nói cho cha tôi biết. Chúng tôi quyết định bịa ra lý do rằng Lục Xuyên Tễ đi nước ngoài để điều trị và tham gia nghiên cứu bí mật.

 

Sau khi dì Lục rời đi, tôi ôm Hứa Minh Trạch và nói một câu cảm ơn.

 

“A Trạch, cảm ơn anh vì đã luôn nghĩ cho em. Có lẽ kiếp trước em đã cứu cả dải ngân hà nên kiếp này mới gặp được người tốt như anh.”

 

“Vi Vi, sao em lại nói vậy?” Anh tinh nghịch chạm nhẹ vào mũi tôi.

 

“Ví dụ như chuyện vừa rồi, anh giấu cha em trước, rồi để em và dì Lục bàn bạc. Thực ra điều đó có hai lợi ích cho em. Thứ nhất, nó sẽ không làm cha em đau lòng. Đợi khi Lục Xuyên Tễ ra tù, ngay cả khi cha biết chuyện, hắn cũng đã bị trừng phạt rồi, khi đó em và anh đã kết hôn, cha em sẽ không còn đau đớn như bây giờ.”

 

“Thứ hai, vì em đồng ý giấu cha, dù lúc đầu dì Lục có thể trách em vì Lục Xuyên Tễ, nhưng giờ dì cảm thấy áy náy và biết ơn em nhiều hơn. Điều đó sẽ giúp mối quan hệ của dì với cha em thêm hòa thuận.”

 

Anh ngạc nhiên nhướn mày, xoa đầu tôi.

 

“Vi Vi, em đúng là thông minh. Nói thật là anh không nghĩ xa đến thế, anh chỉ muốn làm sao để giảm thiểu tổn thương cho em. Nhưng nếu em nghĩ như vậy, anh rất vui.”

 

“A Trạch, gặp được anh thật là tốt.”

 

“Em cũng rất tốt, gặp được nhau là sắp đặt tuyệt vời nhất.”

 

Chúng tôi nhìn nhau cười, tất cả như đã hiểu ngầm.

 

Tháng 9, tôi đến đơn vị mới để làm thủ tục, tình cờ gặp lại một người bạn thời đại học. Cô ấy nói với tôi rằng thầy giáo nam thần của trường, Lục Xuyên Tễ, đã từ chức và hình như còn phải ngồi tù. Tôi chỉ cười nhẹ, bảo không biết gì cả.

 

Cô ấy còn cho tôi biết bạn gái của thầy Lục cũng bị trường sa thải vì tội gian lận học thuật và lừa đảo quỹ dự án.

 

Hơn nữa, người “đồng phạm” rất có thể chính là thầy Lục.

 

Chuyện này thật đáng ngạc nhiên. Tôi chợt nhớ lại lần tình cờ nghe thấy họ tranh cãi về việc xin dự án.

 

Liệu chuyện này có liên quan đến Hứa Minh Trạch không?

 

Tôi lắc đầu, tại sao tôi phải bận tâm về chuyện này chứ? Ngay cả khi là anh làm, anh cũng chẳng làm sai điều gì. Những việc xấu bị phơi bày và trừng phạt là điều nên làm mà, phải không?

 

Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm với những đám mây trắng trôi lững lờ. Thỉnh thoảng, một chú chim bay ngang qua, hướng về một nơi xa xôi chưa biết đến.

 

Giống như mùa hè năm tôi 18 tuổi, bầu trời trong vắt, ánh nắng đuổi theo những bóng cây, gió mát mang theo ước vọng về tương lai.

 

Khi ấy có chàng trai trẻ đang chờ đợi, có cô gái đang trưởng thành, có những người đang mong đợi gặp gỡ.

 

Mọi thứ đều vừa vặn, cũng như bây giờ, mọi thứ đều vừa đúng lúc.

 

 

Phiên ngoại – Lục Xuyên Tễ

 

Về mối tình này, Lục Xuyên Tễ thường xuyên chìm trong mâu thuẫn. Hắn vừa không muốn rời bỏ tình cảm đó, lại vừa không thể chấp nhận việc Lăng Vi từng bị cưỡng hiếp.

 

Hắn cũng không thể chịu được sự thật rằng mình là một kẻ hèn nhát.

 

Hắn từng nghĩ mình có thể vượt qua rào cản tâm lý này.

 

Nhưng ngay từ đầu, hắn đã chọn cách trốn tránh.

 

Khi mọi chuyện xảy ra, mẹ từng hỏi bóng gió về cảm nhận của hắn với Lăng Vi, nhưng điều hắn nghĩ đến lúc đó lại là cái khách sạn nhỏ ngày mưa ấy… chiếc giường lớn…

 

Vì vậy, hắn phản xạ chối bỏ ngay, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

 

Sau nhiều lần do dự, cuối cùng hắn vẫn quyết định, chọn cho cả hai một kết cục: “chia tay trong bình yên, mỗi người tự tìm lấy hạnh phúc”.

 

Hắn nghĩ rằng mình đã làm trọn trách nhiệm.

 

Dù gì, khi mọi chuyện xảy ra, hắn không bỏ rơi Lăng Vi. Sau đó, hắn còn cố gắng giúp cô ấy vượt qua nỗi đau.

 

Nhưng sự chăm sóc này xuất phát từ tình yêu? Hay từ trách nhiệm?

 

Hoặc là để hắn có thể rời đi mà không cảm thấy tội lỗi?

 

Ngay cả Lục Xuyên Tễ cũng không thể phân biệt được.

 

Giống như lúc Lăng Vi đau lòng đề nghị chia tay, hắn nổi cơn thịnh nộ, trút giận lên cô, khi đó đang vô cùng yếu đuối.

 

Nhưng liệu sự giận dữ đó là vì hắn không được người yêu tin tưởng, hay vì cảm giác bị bóc trần những suy nghĩ thầm kín?

 

Hắn vẫn không thể phân biệt được.

 

Hoặc có lẽ, hắn thậm chí không dám phân biệt, vì một khi làm thế, hắn sẽ buộc phải đối mặt với bản thân thực sự, như một sự phơi bày đầy đau đớn.

 

Lục Xuyên Tễ, người luôn theo đuổi sự hoàn mỹ tuyệt đối, làm sao có thể thừa nhận rằng mình không hoàn hảo, thậm chí còn rất hèn kém?

 

Hắn nghĩ, trong cuộc đời, đôi khi mơ hồ lại là một điều may mắn. Có những chuyện nếu nhìn quá rõ, chỉ càng khiến người ta đau khổ và rối ren.

 

Vì vậy, hắn đã chọn cách lảng tránh.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page