Lăng Vi

Chương 1

Chương trước

Chương sau

Lục Xuyên Tễ không còn yêu tôi nữa, tôi biết điều đó. Kể từ sau chuyện ấy, hắn bắt đầu chê bai tôi.

 

Hắn là thanh mai trúc mã của tôi, từng hứa hẹn chắc chắn rằng sẽ ở bên tôi cả đời.

 

Sau này, hắn gặp một cô gái khác, trong sáng và rạng rỡ.

 

“Vi Vi, anh luôn xem em như em gái.”

 

 💚  💚  💚 

Lăng Vi:

 

1

 

Lục Xuyên Tễ lớn hơn tôi bốn tuổi, cuộc đời của hắn cứ như được khai mở con đường thắng lợi vậy, khi 16 tuổi đã thi đỗ vào lớp thiếu niên, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ về nước, hắn thuận lợi có được một chức vụ tại trường đại học mà hắn từng học.

 

Hắn luôn là đứa con mà phụ huynh hay nhắc đến – “con nhà người ta”, thành tích xuất sắc, ngoại hình điển trai, dáng người cao ráo, có thể nói là thanh niên ưu tú nổi danh mười dặm tám làng.

 

Hai gia đình chúng tôi có quan hệ rất tốt, từ nhỏ người lớn đã trêu chọc rằng tôi là cô vợ bé nhỏ của Lục Xuyên Tễ.

 

Bởi vì tôi luôn như cái đuôi nhỏ bám theo hắn, mỗi khi chờ đợi đến ngày lễ tết là tôi lại nôn nao để được đi tìm anh Tễ của mình.

 

Anh Tễ có một chiếc răng nanh nhỏ, khi hắn cười, trong mắt hắn như có đầy sao trời, khiến tôi lúc nhỏ cứ mê mẩn không thể tỉnh táo lại.

 

Rồi tôi sẽ nằng nặc đòi ngủ chung giường với hắn, khi người lớn trêu chọc, tôi còn rất lý lẽ đáp trả: “Cháu là cô vợ bé nhỏ của anh Tễ, tất nhiên là phải ngủ chung với anh ấy! Người lớn chẳng phải cũng ngủ chung hay sao?”

 

Khi đó, tôi dựa vào việc mình còn nhỏ mà ngang nhiên chiếm lấy thời gian rảnh rỗi của Lục Xuyên Tễ, may mà hắn thông minh, nếu không tôi đã làm lỡ một nhân tài của đất nước rồi.

 

Nghĩ lại bây giờ, khi còn nhỏ thật ra tôi cũng có chút ý thức về nguy cơ, biết rằng phải ra tay trước để giành ưu thế.

 

Nếu sự cảnh giác ấy có thể áp dụng vào đêm mưa hôm đó thì tốt biết bao…

 

Nhưng, ngày mai sẽ có điều bất ngờ, ngươi sẽ không bao giờ biết được cái nào đến trước. Tai nạn xe hơi năm tôi sáu tuổi chính là trò đùa đầu tiên của số phận.

 

Bác Lục đi đón dì Lục và mẹ tôi tan làm, khi dừng đèn đỏ thì bị một chiếc xe do tài xế say rượu lái tông từ phía sau. Mẹ tôi ngồi ở ghế sau, ngay tại hiện trường đã không qua khỏi, dì Lục ngồi ghế phụ, được bác Lục bảo vệ nên may mắn giữ được mạng sống, nhưng bác Lục không qua khỏi dù đã được cấp cứu…

 

Số tiền bồi thường lớn sau tai nạn cũng không thể làm gì được, người đã mất thì không thể tỉnh lại, một vụ tai nạn xe hơi đã phá vỡ ba gia đình, tan tác không còn gì.

 

Hôm đó, tôi cứ chờ mãi, nhưng không thấy mẹ về, cha tôi cũng không về nhà suốt đêm. Mấy ngày liên tiếp tôi không gặp họ, cho đến khi Lục Xuyên Tễ xuất hiện trước mặt tôi với đôi mắt đỏ hoe.

 

“Vi Vi, từ nay anh Tễ sẽ chăm sóc tốt cho em.”

 

Lúc đó tôi chưa hiểu cái ch3t’ nghĩa là gì, tôi chỉ biết rằng khi gặp ác mộng vào ban đêm, không còn ai nhẹ nhàng dỗ dành tôi, trên đầu giường cũng không còn quần áo gấp gọn gàng, khi tìm khăn quàng đỏ mà gọi mẹ thì chẳng có tiếng đáp lại.

 

Đặc biệt là khi tôi nhìn thấy những đứa trẻ khác được mẹ ôm vào lòng.

 

Lúc ấy tôi mới hiểu rằng, mẹ đã không còn nữa.

 

Dĩ nhiên là tôi sẽ khóc, nhưng người dỗ dành tôi đã không còn là mẹ nữa, mà là Lục Xuyên Tễ.

 

Hắn dường như trưởng thành chỉ sau một đêm, biến thành một người lớn.

 

Mà nỗi buồn của người lớn luôn được giấu kín hơn trẻ con, họ phải tiếp tục sống, cha tôi bận rộn kinh doanh, dì Lục phải đi làm, trong nhà có một bà nội không thích tôi, vài năm sau bà ấy cũng qua đời.

 

Tôi, đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ, là do Lục Xuyên Tễ đảm nhận vai trò người bảo hộ.

 

Tôi gây rắc rối, hắn nhận tội thay, tôi không làm bài tập, hắn trốn trong chăn thức đêm viết thay, tôi quên mặc đồng phục, hắn chạy từ trường về nhà, kịp thời mang đến cho tôi trước khi vào lớp.

 

Mỗi sáng, người gọi tôi dậy không phải là đồng hồ báo thức, mà là tiếng gọi của Lục Xuyên Tễ dưới lầu: “Vi Vi, mau xuống đây, hôm nay có bánh bao hải sản đấy.”

 

Khi tôi học lớp sáu, trong lớp có một cậu con trai tinh nghịch luôn chỉ trỏ vào ngực tôi, tôi khóc và kể lại với Lục Xuyên Tễ, ngay lập tức dì Lục xin nghỉ phép trở về, đưa tôi đến cửa hàng nội y.

 

Lần đầu tiên có kinh nguyệt, tôi cũng khóc và gọi cho hắn: “Anh Tễ, em chảy rất nhiều máu, chắc em sắp ch3t’ rồi, sau này anh đừng quên em nhé.”

 

Đầu dây bên kia bỗng vang lên tiếng gió, hắn vừa chạy vừa thở hổn hển, không quên an ủi tôi: “Vi Vi, đừng sợ, anh sẽ mua vé về ngay.”

 

Lúc đó hắn đang học ở một tỉnh khác, muốn ra khỏi trường phải xin phép giáo viên phụ trách. Sau khi gác máy, không lâu sau, dì Lục đã xuất hiện ở trường, đưa tôi về nhà bà.

 

Nửa đêm, khi đang ngủ say, tôi nghe thấy tiếng động trong phòng khách, có ánh sáng từ khe cửa hắt vào, rồi có người mở cửa bước vào.

 

“Anh Tễ?” Tôi nhắm mắt lầm bầm hỏi.

 

“Ừ, là anh, ngủ đi.” Hắn xoa đầu tôi, đắp lại chăn cho tôi, rồi ngồi ở đầu giường.

 

Tôi mệt quá, lập tức ngủ tiếp, không biết hắn ra ngoài khi nào.

 

Sáng hôm sau, tôi phấn khởi dậy sớm, dì Lục nói với tôi, thấy tôi không sao, Lục Xuyên Tễ đã trở lại trường lúc rạng sáng, buổi sáng hắn còn có trận chung kết một cuộc thi quan trọng, hắn là đội trưởng.

 

Trong lòng tôi có chút hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã nguôi ngoai, mong hắn có thể giành được chức vô địch.

 

“Tiểu Vi, tiểu Tễ nói để lại thứ gì đó cho con, ở trong cặp, con nhớ xem nhé.”

 

“Dạ, cảm ơn dì Lục.”

 

Về đến nhà, cha tôi vẫn không có ở nhà. Tôi mở cặp, ngoài một số đồ ăn vặt, còn có một quyển sách.

 

Lấy ra xem, trên bìa rõ ràng ghi “18 Câu Hỏi Về Giới Tính: Phiên Bản Dành Cho Nữ”, làm tôi giật mình hoảng hốt ném nó đi ngay lập tức, rồi lại nhanh chóng nhặt lên, giấu ở góc sâu nhất của giá sách.

 

Còn có một bức thư, đại khái là khuyên tôi học tập chăm chỉ, đừng yêu sớm, nếu lần này thi cuối kỳ mà tôi đạt top 10, hắn sẽ dẫn tôi đi chơi nhà ma vào kỳ nghỉ hè.

 

Sau khi vào học ở trường trung học trọng điểm, áp lực học tập đột ngột tăng lên, cùng với đó là giai đoạn nổi loạn đến không hẹn, điểm số của tôi cứ trượt dài. Sau mỗi kỳ thi tháng, tôi đều sẽ khóc lóc gọi điện cho Lục Xuyên Tễ.

 

Khi ấy hắn đang học thạc sĩ và tiến sĩ ở nước ngoài, bên này là ban ngày, bên kia là ban đêm, mỗi lần tôi gọi, hắn luôn kịp thời nghe máy, giọng còn nặng mùi mũi, nghe một cái là biết vừa mới thức dậy.

 

Rồi đêm hôm đó, tôi sẽ nhận được kế hoạch học tập và những điểm trọng tâm do hắn gửi, được phân loại rõ ràng, màu sắc rực rỡ, nhìn rất thích mắt.

Dĩ nhiên, cuối mỗi tài liệu đều đính kèm theo “Mười tác hại của việc yêu sớm.”

 

Những cô gái tuổi dậy thì luôn thích thảo luận sôi nổi về việc cậu bạn nào trong trường là đẹp trai nhất, và mỗi khi nghe vậy, tôi lại vô thức so sánh người đó với Lục Xuyên Tễ.

 

Người này không cao bằng Lục Xuyên Tễ, người kia không trắng bằng Lục Xuyên Tễ, và người kia nữa cũng không có miệng đẹp như Lục Xuyên Tễ…

 

Sau khi tôi thi đại học xong, Lục Xuyên Tễ lập tức bỏ qua đề tài của giáo sư, bay từ nước ngoài về chỉ để hướng dẫn tôi điền nguyện vọng.

 

Hắn cười, xoa đầu tôi: “Cô gái nhỏ của anh, cuối cùng cũng lớn rồi, phải trông coi cho kỹ, đừng để con heo nào xông vào.”

 

May mà điểm của tôi đủ cao, dưới sự khăng khăng của hắn, tôi đăng ký vào trường đại học mà hắn từng học.

 

Hắn nói rằng ở trường đó có người hắn quen, có người chăm sóc tôi, để hắn ở nước ngoài cũng yên tâm.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page