“Lần từ biệt này, không biết khi nào mới có ngày tái ngộ, cũng chẳng biết có kịp về lúc hài tử ra đời không.”
Bên ngoài, tướng sĩ lại lần nữa lên tiếng thúc giục: “Đại tướng quân, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Ninh Thế An gật đầu với người đến báo, rồi quay lại đưa tay vuốt ve mặt ta, ánh mắt ôn nhu và quyến luyến tưởng chừng muốn hóa tan lòng người.
“A Từ, chờ ta trở về.”
Trong lòng ta, có một nơi như đang lặng lẽ tan chảy.
“Thiếp… đợi tướng quân bình an khải hoàn.”
Nhìn bóng lưng Ninh Thế An dần xa khuất, ta bỗng nghĩ, thuở thiếu niên của hắn liệu có phải cũng như thế—
Một thân một mình rời quê nhà, dấn thân nơi biên ải, chẳng hỏi ngày về, chỉ để bảo vệ biên thùy, bảo vệ sự yên bình cho kinh thành, cho cả vương triều Tấn.
Quả nhiên là Ninh Thế An.
Vừa đến tiền tuyến liền nhanh chóng chỉ huy quân đội, đánh lui địch xâm phạm.
Thế trận như chẻ tre, liên tiếp thu hồi mấy tòa thành.
Tin thắng trận truyền về biên cương không ngừng, lòng ta theo đó khi thì khấp khởi mừng rỡ, khi lại thắt lại vì lo sợ.
Vui vì thêm một tòa thành được khôi phục, nhưng cũng sợ Ninh Thế An gặp điều bất trắc nơi tiền tuyến.
Dẫu ta không yêu hắn, nhưng cũng không muốn đứa con của mình vừa sinh ra đã không còn phụ thân.
Lão phu nhân mỗi ngày đều lo âu chẳng yên, ta bèn thường xuyên sang viện của người trò chuyện, an ủi, cũng vì thế mà thân thiết hơn trước rất nhiều.
9.
Từng bức từng bức gia thư của Ninh Thế An đều đặn gửi về, so với trước còn nhiều hơn gấp bội, nghĩ chắc tiền tuyến cũng không còn quá căng thẳng.
Ngày tháng trôi qua nhàn nhạt, bụng ta dần dần lớn lên, thân thể ngày càng uể oải, chẳng muốn cử động.
Đến tiết Hoa Triều, hơn nửa người trong phủ đều ra phố xem đèn hoa, phủ viện trở nên vắng lặng.
Ta cũng sai hết nha hoàn bên người ra ngoài ngắm cảnh, chỉ để nhũ mẫu ở lại bên mình.
Lão phu nhân sợ ta buồn chán, bèn đích thân đến bồi tiếp.
“Ta tuổi đã cao, chẳng tranh nổi náo nhiệt với đám trẻ bây giờ.”
Ta ngồi bên giường mỉm cười: “Sáng nay còn nghe bà vú bên cạnh mẫu thân nói, mẫu thân canh tư đã dậy tập luyện, thân thể còn tốt hơn bọn trẻ chúng con nhiều ấy chứ.”
“Chẳng phải sao, lão phu nhân nhà Ngự sử bên cạnh còn trẻ hơn người mấy tuổi, mà tóc bạc gần hết rồi, còn lão phu nhân thì tóc vẫn đen nhánh, nhất định sẽ thọ trăm tuổi.”
Nhũ mẫu vừa vá y phục vừa phụ họa nói.
“Cái này là may y phục cho đứa nhỏ đấy à?”
Lão phu nhân sờ thử miếng vải, lại quay sang ta: “Hôm qua ta còn nằm mơ thấy một con rắn đen to bằng miệng bát bò vào phủ, A Từ con đây nhất định mang thai một tiểu tử béo khỏe rồi.”
Ta ngồi một bên bật cười khẽ.
Lúc ấy, một nha hoàn lạ mặt bưng tổ yến tiến vào.
“Thu tỷ tỷ đi xem hoa đăng rồi, sai nô tỳ mang tổ yến tới.”
Thu tỷ tỷ chính là Thu Thực – nha hoàn ta mang từ nhà mẹ đẻ sang.
Nhũ mẫu nhận tổ yến, lại đưa nàng ta ít tiền thưởng.
“Cho mẫu thân dùng một bát nữa đi. Đây là huyết yến do hoàng thượng ban tặng, mấy hôm trước mẫu thân ta đến thăm đã mang theo, bổ dưỡng lắm.”
Lão phu nhân không khách khí, cười nói: “Vậy ta cũng hưởng phúc với tôn nhi, nếm thử chút yến quý của thiên gia.”
Bà ta nếm thử một muỗng, gật đầu nói: “Quả nhiên không tệ, vị khác hẳn tổ yến thường.”
Nhũ mẫu đang thổi nguội tổ yến chuẩn bị đút cho ta, thì bên kia, lão phu nhân bỗng phun ra một ngụm máu đen, trợn tròn mắt rồi ngất lịm.
“Á!” Bà vú bên cạnh lão phu nhân vội vàng đỡ lấy bà ta: “Mau gọi đại phu! Tổ yến có vấn đề!”
Nhũ mẫu giật mình, nhanh tay rút bát yến vừa định đút cho ta.
Ta lập tức phản ứng, nói: “Nhũ mẫu, mau đi chặn nha hoàn mang tổ yến tới!”
Ta và bà vú Triệu cùng đỡ lão phu nhân lên giường nghỉ ngơi, lại sai tiểu tư gác cửa đi gọi hết nha hoàn trong phòng ta về.
You cannot copy content of this page
Bình luận