Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ Khó Đến Đâu?

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Thấy ta, Tiểu Hà hoảng loạn quỳ sụp xuống cầu xin tha mạng, khẩn cầu ta đừng mách với Nguyễn di nương.

 

Ta đưa chiếc khăn tay theo người cho đối phương, lại khẽ vươn tay gỡ chiếc lá rơi trên tóc nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì vậy? Khóc đến thương tâm thế này.”

 

Thấy nàng ấy do dự chưa muốn nói, ta liền cho lui hết tùy tùng xung quanh, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Nha đầu ngốc, vậy giờ có thể nói rồi chứ? Ta sẽ không nói với ai đâu.”

 

Tiểu Hà ngẩng lên, thấy ta không giống người dối trá, lúc này mới òa lên khóc kể lể.

 

Sáng nay về phòng, Nguyễn Dao nổi giận đánh mắng tất cả nha hoàn trong phòng. 

 

Tiểu Hà lên tiếng khuyên can đôi câu liền bị đánh đến suýt chết, lại còn bị trừ ba tháng tiền công. 

 

Mà việc quản chi dùng trong phủ hiện đang do Triệu di nương đảm nhiệm.

 

Tiểu Hà còn một người mẹ bệnh nặng ở nhà, sống dựa vào tiền công của nàng ấy mà uống thuốc cầm hơi. 

 

Nay bị trừ ba tháng, lại còn vì chữa bệnh mà mắc nợ đầy mình, nàng ấy không biết làm sao mới ngồi đây khóc lóc tuyệt vọng.

 

Ta cởi túi tiền bên hông, đặt vào tay đối phương, cho người mời lang trung đến chữa bệnh, bắt mạch bốc thuốc cho mẫu thân nàng ấy. 

 

Bệnh ấy vốn chỉ cần bồi bổ là khỏi, ta lại gửi thêm ít dược liệu quý từ nhà mẹ đẻ mang theo, chưa đầy một tháng đã hồi phục.

 

Tiểu Hà cảm tạ ta không ngớt.

 

Ta căn dặn các nha hoàn trong viện, hễ gặp người bị Nguyễn Dao đánh mắng thì đưa thuốc trị thương, nói rõ là “phu nhân ban cho.”

 

Những nha hoàn bị Nguyễn Dao âm thầm bán đi, ta cũng âm thầm chuộc lại, trả luôn khế ước bán thân.

 

Gặp món ăn ngon, ta đích thân khen ngợi đầu bếp rồi thưởng bạc. 

 

Ngày gió lớn, ta thương xót những người dọn rửa nên dùng tiền riêng thưởng thêm.

 

Mỗi dịp lễ tết, ta đều phát thưởng cho nha hoàn làm việc trong viện của mình.

 

Toàn bộ gia nhân trong phủ đều không tiếc lời khen ngợi ta, ai nấy đều mong được làm việc dưới trướng của ta, sự chán ghét đối với Nguyễn Dao lại càng sâu sắc hơn.

 

Muốn lật đổ một thiếp thất — bước đầu tiên, chính là thu phục lòng người.

 

  1.  

 

Chủ mẫu trước từng bị ép đến chết kia, vốn là nữ tử đoan trang nghiêm cẩn, được dưỡng thành chính thất mẫu nghi từ trong thế gia đại tộc, so với một thiếp thất dịu dàng xinh đẹp thì tự nhiên kém phần nổi trội. 

 

Loại nữ tử ấy lại thường cao ngạo, chẳng buồn tranh sủng.

 

Nhưng ta thì không giống vậy. 

 

Dẫu là đích nữ, song hoàn cảnh lớn lên khiến ta chẳng thể làm quân tử được. 

 

Người ta đã cưỡi lên đầu ngươi rồi, cớ gì không đấu?

 

Huống chi, vị chủ mẫu đã khuất kia không làm được, còn ta dám tự tin rằng dung mạo của mình hơn nàng ấy một bậc — thậm chí là một đại bậc.

 

Có Tiểu Hà giúp đỡ, việc dò la tin tức bên kia dễ dàng hơn rất nhiều.

 

Mỗi lần dùng bữa, Nguyễn Dao mặc y phục màu gì, ta cũng sẽ mặc cùng một màu, vậy là cứ thế khiến nàng ta — một đóa hoa yếu mềm — trở nên ảm đạm vô sắc.

 

Trong mắt Ninh Thế An là sự kinh diễm không chút che giấu, ánh nhìn dành cho Nguyễn Dao cũng ngày càng ít đi.

 

Dần dần, thời gian ở lại phòng ta cũng nhiều hơn.

 

Hắn bắt đầu lưu luyến sự thân mật với ta, tan triều trở về còn mang theo bánh hoa quế ta yêu thích.

 

Thậm chí hôm nghỉ ngơi, ta mang đồ ăn đến thư phòng, hắn lại ở ngay thư phòng đẩy ngã bàn sách, đòi ta đến mấy lượt.

 

Ta cũng không quên nói lời tốt đẹp cho Nguyễn Dao trước mặt Ninh Thế An, nhưng hắn lại càng ít lui tới chỗ nàng ta. 

 

Ắt là vì bên đó chỉ toàn lời gièm pha, hắn nghe rồi không khỏi so sánh mà sinh chán ghét.

 

Ta biết, thời cơ đã tới.

 

Hôm ấy, ta hẹn Nguyễn Dao ra hồ tâm để ngắm sen.

 

Ta mặc một thân lụa mỏng, ngồi trong đình giữa hồ.

 

Nguyễn Dao bên cạnh dịu giọng giả ý: “Phu nhân.”

 

Ta cười khẩy đầy giễu cợt: “Chỉ có hai chúng ta thôi, cần gì giả bộ nữa, không mệt sao?”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page