Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ Khó Đến Đâu?

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Sau việc ấy, ta phát bệnh nặng một trận, sốt mê man mấy ngày. 

 

Trong cơn mơ hồ, ta níu lấy nhũ mẫu hỏi: “Phụ thân không cần ta, mẫu thân cũng không cần ta nữa sao?”

 

Nhũ mẫu chỉ ôm ta khóc, vừa vỗ lưng ta vừa dỗ dành: “Sao lại thế được? A Từ của chúng ta ngoan thế cơ mà, phu nhân chỉ là ra ngoài chữa bệnh thôi, sẽ sớm quay về thôi.”

 

Mà cái “sớm” ấy, ta đã phải chờ suốt ba năm…

 

Đêm hôm đó, nhũ mẫu tập tễnh quay về, trong tay mang theo một chú mèo con tuyết trắng.

 

Về sau ta mới biết, nhũ mẫu vì muốn gửi thư cho mẫu thân nên tìm cách ra phủ, bị phụ thân chặn lại, chịu mười trượng, mới đổi được con mèo trắng này về.

 

Lúc đầu ta không thích Đoàn Tử, hoặc cũng có thể vì chuyện của Hạ Hạ, ta không còn dám thân cận với bất cứ thứ gì nữa. 

 

Nhưng Đoàn Tử giống như một cục bông trắng.

 

Cứ thích cọ cọ vào tà váy của ta, thích chui vào lòng ta tìm chỗ yên tĩnh để nằm, thích chui vào chăn lúc ta ngủ, thích nằm bên cạnh ta mỗi khi ta buồn.

 

Lâu dần, ta đã quen với sự hiện diện của nó, mỗi khi có uất ức hay chuyện vụn vặt ban ngày, ta đều kể hết với nó.

 

Ta cũng thầm thề trong lòng, nhất định sẽ bảo vệ nó, tuyệt đối không để chuyện Hạ Hạ lặp lại.

 

Có một lần, một thứ muội trong phủ thích Đoàn Tử, lén đem nó đi. 

 

Đến khi trả lại, Đoàn Tử ngẩn ngơ thất thần, lông nơi đuôi cũng rụng mất một mảng.

 

Ta phát cuồng, xông vào phòng nàng ta, túm lấy mặt mà cào xé. 

 

Lúc ấy ta mới tám tuổi, người lớn thế nào cũng kéo không ra. 

 

Đến khi ta buông tay, mặt thứ muội kia đã đầy vết máu, đau đến ngất xỉu.

 

Vài ngày sau, nàng ta uống thuốc độc tự vẫn trong phòng.

 

Thuốc ấy là do ta hạ, nhưng cũng chẳng ai truy cứu. 

 

Một thứ nữ bị hủy dung, cũng chỉ là phế phẩm. 

 

Huống chi, ở triều ta, diện mạo của nữ tử còn trọng hơn cả tính mạng, chết như vậy cũng chẳng ai nghi ngờ.

 

Từ đó về sau, cả phủ đều biết: có thể đụng đến ta, nhưng không thể đụng đến Đoàn Tử.

 

Vậy mà Đoàn Tử vẫn chết, chết trong cái phủ hầu này – nơi ta chỉ mới bước vào được một tháng.

 

Ta siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.

 

Lúc ấy, ta bỗng hiểu ra — sự yếu mềm chỉ nên dùng với kẻ mạnh, còn với kẻ yếu, chúng chỉ biết được voi đòi tiên.

 

Ban đầu, ta tính toán nơi phủ hầu này chỉ cần hai việc: một là đứng vững, hạ sinh trưởng tử đích xuất; hai là nắm giữ quyền nội viện trong tay.

 

Còn về ả thiếp kia — người không phạm ta, ta không phạm người.

 

Chẳng ngờ, chính sự im lặng của ta lại gián tiếp hại chết Đoàn Tử.

 

Nếu đã vậy… tự tìm đường chết, thì ta sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết.

 

  1.  

 

Ngày thường trong phủ, Nguyễn Dao dựa vào thân phận là thiếp thất duy nhất, lại được Ninh Thế An cùng lão phu nhân sủng ái, tự cho mình là người có khả năng thượng vị thành chủ mẫu.

 

Nàng ta ngạo mạn coi thường người khác, đối đãi hạ nhân vô cùng nghiêm khắc, đặc biệt là các nha hoàn trong viện.

 

Nhẹ thì chửi mắng, nặng thì bán đi hoặc đánh đến chết. 

 

Trong phủ nhiều người bất mãn, nhưng cũng đành lực bất tòng tâm. 

 

Mà những trận đòn roi này, từ khi ta đến lại càng nghiêm trọng hơn.

 

Đêm ấy, ta lấy cớ kinh sợ để giữ Ninh Thế An ở lại phòng một đêm. 

 

Sáng hôm sau hắn rời đi còn hôn nhẹ lên má ta, mặt mũi đầy vẻ thỏa mãn.

 

Buổi sáng lão phu nhân không cùng dùng bữa, ta bèn đem chuyện tình ý ngọt ngào với tướng quân sáng nay kể lại như chuyện phiếm cho Nguyễn Dao nghe. 

 

Quả nhiên thấy nụ cười nàng ta cứng lại trên mặt, còn chưa dùng xong cơm đã tìm cớ rời đi gấp.

 

Đến trưa, ta thong dong dạo quanh gần viện của Nguyễn Dao, liền thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc.

 

Ta khẽ cong môi cười.

 

Tiến lại gần, hóa ra là Tiểu Hà — chính là nha hoàn thân cận của Nguyễn Dao, người đã gọi Ninh Thế An rời khỏi phòng ta trong đêm tân hôn hôm ấy.

 

Một nha hoàn thân tín — thu hoạch không nhỏ.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page