Đúng như dự liệu, một canh giờ sau, Ninh Thế An quay lại, bế ta lên giường, tiếp tục trận hoan ái còn dang dở.
Chỉ là ta đã chẳng còn cái bình thản lúc bị hắn chạm vào ban đầu, trong lòng chỉ thấy ghê tởm.
Ta biết hắn sẽ trở lại, bất kể có yêu quý thiếp thất kia đến đâu — tất cả là nhờ phụ thân lãnh huyết của ta, kẻ nắm đại quyền trong triều đình.
Sáng hôm sau, ta theo Ninh Thế An đến bái trà kính bà mẫu, mọi thứ đều thuận lợi, cũng không có mấy màn làm khó như đổ nước nóng lên tay.
Nguyễn Dao đứng một bên cũng phải dâng trà kính ta – vị chủ mẫu này.
Khi ta an tọa xong, Nguyễn Dao bước lại, nhẹ giọng nói: “Thỉnh chủ mẫu dùng trà.”
Lúc này ta mới dám quan sát kỹ nàng ta.
Nguyễn Dao thân vận trường váy màu lục, mày liễu mắt hạnh, mặt phấn má đào, là dáng dấp một mỹ nhân yếu đuối.
Chẳng trách gì lại được Ninh Thế An sủng ái sâu đậm đến vậy.
Ta vội vàng tiếp lấy chén trà trong tay nàng ta, mỉm cười nói: “Muội muội mau đứng dậy, từ nay chúng ta đã là người một nhà rồi.”
Ta đưa qua lễ gặp mặt, lại dịu giọng hỏi: “Chẳng hay bệnh tình đêm qua giờ đã đỡ chút nào chưa?”
Nguyễn Dao khẽ ngẩn ra, rồi cũng mỉm cười đáp: “Tạ ơn tỷ tỷ quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi ạ.”
Lão phu nhân nghe vậy chỉ hơi chau mày, song cũng không nói gì thêm.
Trong lòng ta đã hiểu rõ.
Lão phu nhân lên tiếng: “Ta đây đã là thân già cốt yếu, chuyện trong phủ nên giao lại cho lớp trẻ các ngươi rồi.”
Ta vội vã khom người đáp: “Sao mẫu thân lại nói vậy, con dâu còn non trẻ, vẫn cần học hỏi thêm, chẳng dám tùy tiện nhận lấy. Huống hồ…”
Ta liếc mắt nhìn về phía Ninh Thế An: “Việc khai chi tán diệp cho hầu gia mới là chính sự, còn phải nhọc lòng mẫu thân thêm mấy năm nữa rồi.”
Lão phu nhân tỏ vẻ hài lòng, gật đầu nói: “Vậy thì lão bà tử đây sẽ giúp các ngươi trông nom thêm vài năm nữa, đợi khi ngươi sinh được con cho Thế An, khi ấy chẳng thể thoái thác nữa đâu.”
Ta vội vàng đáp “vâng” liên tục.
Dùng xong bữa sáng, Ninh Thế An liền vội vã nhập cung.
Lẽ ra sau hôn lễ phải có mười lăm ngày nghỉ, vậy mà nay vội vàng như thế, ắt là có việc lớn.
Ta nhắc đến chuyện đêm tân hôn, là muốn xem thái độ của bậc trưởng bối trong phủ đối với tranh đấu chốn hậu viện ra sao.
Xem ra, lão phu nhân thiên vị Nguyệt di nương không ít.
Còn chuyện quản nội vụ, là việc đích nữ từ nhỏ đã phải học qua, nói không biết là điều không thể.
Song nội sự trong phủ ta còn chưa tỏ tường, chỉ có thể từng bước chậm rãi mà tiến.
Ta nghĩ, phủ hầu này cũng chẳng khó đối phó như trong tưởng tượng.
Hơn một tháng sau đó, trừ vài ngày đếm được trên đầu ngón tay ở lại phòng ta, còn thì Ninh Thế An hầu như đêm nào cũng ở nơi Nguyễn Dao.
Với việc ấy, ta chưa từng oán thán một lời.
Trước những lần khiêu khích của Nguyễn Dao, ta cũng chưa từng nổi giận, chỉ thản nhiên cho qua.
Trước khi nắm rõ tình hình phủ Vĩnh Ninh hầu, tỏ ra yếu thế chính là phương pháp tốt nhất.
Ta cứ tưởng nhẫn nhịn ít nhất có thể giúp mình an ổn vượt qua thời gian đầu.
Nhưng thực tại lại tát thẳng vào mặt ta một cái đau điếng.
Sáng sớm, nơi cổng viện của ta, xuất hiện một con mèo chết.
3.
Tiếng thét chói tai của nha hoàn vang lên từ phía cổng viện.
Khi ấy ta mới phát hiện, Đoàn Tử mà ta tìm suốt cả đêm — đã chết.
Con mèo trắng như tuyết ấy, toàn thân loang lổ máu me, bị vứt như rác vào bụi cỏ.
Nha hoàn thân cận vội vàng đưa tay che mắt ta, nói: “Tiểu thư đừng nhìn.”
Ta vung tay gạt ra.
Ta không những muốn nhìn, mà còn muốn khắc sâu cảnh tượng thê thảm này
vào lòng.
Khi ấy mẫu thân không có trong phủ, ta bị các tiểu nương và tỷ muội thứ xuất ức hiếp.
Các nàng từng đẩy nha hoàn thân tín của ta là Hạ Hạ xuống giếng.
Phụ thân mặc kệ, chẳng ai ra tay giúp đỡ.
Khi người ta vớt được nàng ấy lên, thì hơi thở cũng đã đoạn.
You cannot copy content of this page
Bình luận