Người khác không rõ, nhưng ta biết rõ, Yến tiểu nương khó sinh mà chết ấy là do đâu khiến cho đứa bé quá lớn mà không ra được.
Nhưng thế thì đã sao? Chẳng qua chỉ là một thiếp thất giỏi làm trò mà thôi.
Từ thuở nhỏ, ta lớn lên nơi hang sói.
Phụ thân có đến bảy phòng thiếp, con cái đông đúc, còn mẫu thân ta lại bệnh tật triền miên thuở ta còn thơ bé, từng mang theo đại tỷ lên chùa tá túc mấy năm.
Khi có mẫu thân chở che mà người người đã hăm he dòm ngó, huống hồ nay lại là một tiểu nữ đích xuất mất đi sự bảo hộ của mẹ?
Phụ thân biết rõ, song chỉ đứng nhìn.
Cách ông ta nuôi dưỡng nữ nhi chẳng khác gì nuôi cổ, kẻ sống sót mới có giá trị lợi dụng.
Sau nụ cười là đao, trong thức ăn có độc.
Trẻ nhỏ bị dìm giếng, thai nhi chết yểu trong bụng mẹ.
Ta sống sót từ chính hoàn cảnh ấy, chẳng lẽ còn sợ làm chủ mẫu nơi hầu phủ?
Ngày thành thân giữa ta và Ninh Thế An định vào ba tháng sau.
Ba tháng, đủ để ta bày mưu tính kế.
Phủ Vĩnh Ninh hầu là do Ninh Thế An được phong hầu mới bắt đầu gây dựng, cơ nghiệp chưa sâu, con cháu trong phủ không nhiều, việc dò la tin tức cũng dễ dàng hơn.
Từ sau trận đại thắng quân Hồ, Ninh Thế An thường trấn giữ Kinh thành, lúc rảnh rỗi lại ham thích đánh mã cầu, do thường ở nơi biên cương nên khẩu vị ăn uống có đôi chút khác biệt với người kinh thành.
Thiếp thất kia tên là Nguyễn Dao, dịu dàng đoan trang, danh tiếng trong phủ cực tốt, được lão phu nhân yêu quý vô cùng.
Dù phủ do lão phu nhân quản lý nội vụ, song vẫn chia cho nàng ta không ít quyền, đủ thấy sủng ái đến mức nào.
Ta cẩn trọng quan sát, chẳng mấy chốc đã nảy ra kế hoạch.
Ba tháng trôi qua nhanh như gió, chớp mắt đã tới ngày đại hôn.
Trong ánh mắt bịn rịn không nỡ rời của mẫu thân, ta bước lên kiệu hoa, tiến về nơi tiền đồ còn mờ mịt.
Đầu mũi vương đầy khí tức xa lạ, khắp nơi đều là cảnh vui mừng hân hoan.
Ta thuận theo tay người dắt ở đầu dải lụa đỏ, bước vào phủ hầu này.
Đêm đến, người ấy mang theo mùi rượu nồng nặc, đẩy cửa bước vào.
Tấm khăn che đầu bị khẽ vén lên, người kia kinh thán nói: “Quả nhiên không hổ danh đệ nhất mỹ nhân, phu nhân thực là dung mạo khuynh thành.”
Ta mang vẻ thẹn thùng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Ninh Thế An thân hình thẳng tắp, mang vẻ trầm ổn chững chạc mà thiếu niên không có, trên mặt vẫn còn vương nét kinh diễm chưa tan.
Ta hé môi đỏ, khẽ gọi một tiếng: “Phu quân.”
Hắn đưa tay vuốt lên mặt ta, trong mắt ánh lên vài phần dục ý.
Động tác mà ta đã luyện không biết bao nhiêu lần, phối với gương mặt này, không có nam nhân nào có thể kháng cự.
Những tưởng phần thắng đã nằm chắc trong tay, bỗng nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, phá tan bầu không khí ám muội ấy.
Ninh Thế An có phần bất mãn nói: “Ai đó?”
“Nô tỳ là Tiểu Hà, thân thể Nguyễn di nương không khỏe, thỉnh hầu gia qua đó xem thử.”
Tuy chau mày khó chịu, nhưng Ninh Thế An vẫn đáp một tiếng rồi rời đi theo sau.
Gió lạnh đêm khuya lùa vào từ cánh cửa chưa đóng kín, khiến ta tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Ta đã đánh giá thấp vị trí của thiếp thất Nguyễn Dao trong lòng hắn.
Nha hoàn hồi môn của ta tiến vào giúp ta chải tóc tẩy trang, trên mặt đều lộ vẻ phẫn uất bất bình.
“Phủ hầu này đúng là chẳng ra sao, đêm tân hôn lại để mặc chính thê mới vào cửa mà chạy đi quan tâm một tiểu thiếp.”
Nhũ mẫu của ta cũng lau nước mắt, thở dài nói: “Nguyễn di nương kia tám phần là giả bệnh, mới vừa gả về mà cô gia đã thiên vị đến thế, sau này tiểu thư biết sống sao đây!”
Ta chỉ nhàn nhạt đáp: “Chớ vội.”
Ta sai nhũ mẫu mở cửa sổ ra, muốn ghi nhớ cái rét buốt đêm nay.
Từ lâu đã thấy đủ cảnh các tiểu nương tử vì tranh sủng mà sống chết đấu đá, ta hiểu rõ bước đầu tiên khi gả vào phủ viện là bước quan trọng nhất: Tuyệt đối đừng yêu bất kỳ nam nhân nào.
You cannot copy content of this page
Bình luận