Quay đầu thấy bà vú Triệu đang lau nước mắt, nắm tay lão phu nhân, ta thất thanh nghẹn ngào: “Đều do ta, nếu không phải ta bảo mẫu thân dùng tổ yến thì sao có thể trúng độc chứ…”
Bà vú Triệu là người hiểu chuyện, liền nói: “Phu nhân chớ tự trách, nếu không phải lão phu nhân ăn, thì người ăn chính là phu nhân cùng hài tử trong bụng.”
Ta đúng lúc rơi lệ, sụt sùi nói: “Là ai… là ai đã thừa lúc Hầu gia không có ở Kinh, muốn hại mẫu tử chúng ta, tâm địa thật quá độc ác…”
“Chi bằng… chúng ta báo quan!”
Đại phu rất nhanh đã tới phủ, sau một hồi châm cứu và buộc nôn, cuối cùng lão phu nhân cũng dần ổn định hơi thở, song vẫn hôn mê bất tỉnh.
Sau khi xem xét tổ yến, đại phu sắc mặt nghiêm trọng nói: “Là thạch tín. Nếu không phải lão phu nhân ăn ít, e rằng có tiên nhân đến cũng không cứu nổi.”
Ta cảm tạ đại phu, thưởng bạc rồi dặn dò kỹ lưỡng, để Thu Thực đích thân tiễn ra khỏi phủ.
Cuối cùng, ta vẫn chưa báo quan.
Chỉ là người hạ độc, vừa nghe đến hai chữ “báo quan” đã rối loạn, tâm thần hoảng hốt.
Theo dấu lần mò, chẳng mấy chốc đã điều tra được người chủ mưu phía sau — chính là Nguyễn di nương.
Ta sai người lập tức khống chế nàng ta.
Dẫu sao cũng là thiếp thất của phủ hầu, lại từng được lão phu nhân sủng ái, ta không tiện tự mình xử lý.
Ba ngày sau, lão phu nhân mới từ từ tỉnh lại.
Nghe bà vú Triệu thuật lại đầu đuôi sự tình, suýt nữa lại tức đến ngất lần nữa.
“Quá hồ đồ, quá hồ đồ! Thường ngày ta đối xử với nó không tệ, cớ sao lại nảy lòng tà ác muốn hại lão thân này, còn muốn hại cả tôn tử của ta nữa! Khụ khụ khụ—”
Bà vú Triệu vội vã vỗ lưng, đón lấy chén trà nha hoàn đưa đến cho lão phu nhân, rồi khẽ hỏi: “Lão phu nhân, vậy giờ xử trí ả họ Nguyễn thế nào ạ?”
“Haiz… rốt cuộc vẫn là kẻ tâm địa bất chính.”
“Viết thư cho Thế An, lặng lẽ tìm một người môi giới, bán nàng ta đi. Với bên ngoài thì bảo nàng ta tương tư thành bệnh, tâm thần bất ổn, nên đã đưa đi nơi khác dưỡng bệnh.”
“Hậu sự của thiếp thất, giao cả cho A Từ lo liệu đi.”
Khi ta tới, mọi chuyện về việc xử trí Nguyễn Dao đã định xong xuôi.
Ta liếc nhìn Thu Thực bên cạnh, nàng ấy khẽ gật đầu, lặng lẽ lui ra.
Đêm ấy, ta nhận được gia thư từ Ninh Thế An gửi về, nói quân tình đại tốt, nếu không có gì bất ngờ thì hai tháng nữa có thể hồi kinh.
Đúng lúc ấy, Thu Thực đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười: “Tiểu thư, mọi việc đã xong rồi.”
Sau đó nàng ấy giơ tay, vạch ngang qua cổ ra hiệu.
Quả là song hỷ lâm môn.
Ta lập tức hiểu — Nguyễn di nương, chết rồi.
Là người của ta ra tay.
Xưa nay ta vốn có thù tất báo, phải nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Ở trong phủ đối đầu với ta khắp nơi, chắn đường ta tiến, lại còn giết mèo của ta — đó là nguyên cớ.
Ban đầu ta còn đang lo tìm cớ để xử cho sạch sẽ, không ngờ nàng ta ngu ngốc đến mức dám hạ độc ta.
Ngay từ đầu ta đã biết người hạ độc là Nguyễn Dao, nên liền lấy độc phá độc, cố tình nhân tiết Hoa Triều đuổi hết hạ nhân, để lại cơ hội cho nàng ta.
Cũng tính sẵn lúc ấy lão phu nhân sẽ tới bầu bạn, nên để bà ta là người uống tổ yến.
Con người vốn là thế, chuyện không liên quan đến mình thì dễ làm ngơ.
Bình thường Nguyễn Dao đối với ta mỉa mai chèn ép, lão phu nhân đều thấy rõ, song chưa từng ra mặt can thiệp.
Vì với bà ta mà nói, đó chỉ là chuyện nữ nhân tranh sủng, mà bà ta thì là người được hưởng lợi.
Ta cứ nghĩ đến đó là ổn thỏa rồi.
Bị bán đi với Nguyễn Dao mà nói, đúng là kết cục nhục nhã nhất, nhưng ta càng hiểu rõ đạo lý — không trừ tận gốc thì tất có hậu hoạn.
Vậy nên ta sai nha hoàn mua lại nàng ta, đợi rời khỏi thành rồi mới hạ thủ.
Việc Nguyễn Dao là người của quý phi nương nương, ta sớm đã biết.
Đó cũng là lý do sau khi nàng đẩy ta xuống nước, dù Ninh Thế An giận đến cực điểm, cuối cùng cũng chỉ đem nàng ta giam lỏng tại viện vắng, chứ không xử lý triệt để.
Nhưng thì sao chứ?
Ninh Thế An không ở kinh, chẳng ai ngăn được.
Từ chuyện hạ độc đến việc bị bán đi đều là lệnh lão phu nhân, không liên quan đến ta.
Từ đầu đến cuối không đích thân ra tay, không xen vào, chỉ là người bị hại.
Dẫu quý phi có tức giận, cũng không thể trách được đến ta.
Huống chi tội danh của Nguyễn Dao là: mưu hại chủ mẫu, đầu độc thai phụ, lại còn khiến lão phu nhân trúng độc — muốn điều tra, chỉ cần lật tay là rõ.
Khi người ta kịp phản ứng thì Nguyễn Dao đã thịt nát xương tan, đến tro cũng chẳng còn.
13.
Từ sau biến cố bị hạ độc, sức khỏe lão phu nhân suy giảm rõ rệt.
Dù đã trị khỏi, song vì tuổi cao nên vẫn để lại di chứng — thường xuyên ho khan, lúc nào cũng cần người hầu hạ bên cạnh.
Quyền quản lý phủ đệ, đương nhiên giao vào tay ta.
Nay Nguyễn di nương đã chết, ta đang mang thai trưởng tử đầu tiên của phủ hầu, lại nắm giữ trung khu nội viện.
Vị trí chủ mẫu phủ hầu, cuối cùng cũng đã vững vàng thuộc về tay ta!
Ta đã từng nói rồi – ngay cả trong hang sói còn sống sót được, thì làm chủ mẫu phủ hầu… khó đến đâu chứ?
Hoàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận