Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ Khó Đến Đâu?

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta bị phụ thân gả cho Vĩnh Ninh hầu, người lớn hơn ta mười tuổi, làm kế thất.

Nhưng trong phủ hắn lại có một quý thiếp từng bức t/ử chính thất.

 

Mẫu thân quỳ gối cầu xin phụ thân suốt một đêm mà chẳng được gì.

 

Mối hôn sự với hầu phủ mà ông ta khó nhọc mới trèo lên được, làm sao có thể khước từ.

 

Chư tỷ muội trong phủ đều cười nhạo, nhưng ta không để tâm.

 

Ngay cả hang sói còn sống sót được, thì làm chủ mẫu hầu phủ này có thể khó đến chừng nào?

 

1.

 

Ta tên là Quý Từ, là tam tiểu thư đích xuất của phủ Tể tướng Quý, vốn được xưng là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành.

 

Mẫu thân ta từ ái thiện lương, phụ thân ta lại là kẻ giả dối đầy dã tâm.

 

Hôn nhân của nữ nhi gia tộc Quý xưa nay đều không phải do bản thân quyết định, dù là đích nữ hay thứ nữ, đều là công cụ để phụ thân củng cố địa vị.

 

Đại tỷ ta được gả vào cung làm hoàng hậu, năm sau đã chết trong tranh đấu chốn hậu cung.

 

Năm kế tiếp, nhị tỷ đích thân của ta lại bị đưa vào cung để thế chỗ.

 

May mà nhị tỷ mệnh lớn phúc dày, gánh nặng tiến cung ấy không rơi xuống đầu ta.

 

Nhưng ta cũng chẳng thể ngồi chờ chết.

 

Ta đã nhìn thấu phụ thân, từ sớm đã lập kế cho bản thân, chọn cho mình vị thế tử của phủ Trung Quốc công – gia thế hiển hách, thanh bạch và tính tình ôn hòa.

 

Ngày thường chúng ta có qua lại, tự nhiên khó tránh khỏi ánh mắt phụ thân, mà ông ta cũng ngầm đồng ý.

 

Ta cứ ngỡ mọi sự đã vững chắc.

 

Kết quả, chỉ sau một buổi yến ẩm trở về, phụ thân liền vì ta mà định hôn ước.

 

Ép gả nữ nhi đang độ tuổi hoa niên cho kẻ hơn ta mười tuổi làm kế thất, lại còn là phủ đệ có quý thiếp thường hầu hạ bên mình.

 

Tin dữ như sét đánh ngang tai, phá hỏng hết thảy kế hoạch của ta.

 

Mẫu thân biết được, suốt ngày đẫm lệ không nguôi.

 

Khẩn cầu ta rằng: “Con hãy đến cầu xin phụ thân con đi, Từ Nhi, đó là hang sói ăn thịt người không nhả xương, con tuyệt đối không thể gả tới đó được.”

 

Ta lạnh lùng cười: “Nếu cầu xin phụ thân có ích, thì đại tỷ và nhị tỷ đã chẳng bị đưa vào cung.”

 

Mẫu thân ta im lặng.

 

Nhưng người vẫn đi cầu phụ thân, quỳ suốt một đêm trước cửa viện của di nương, đến mặt phụ thân cũng chẳng được thấy.

 

“Từ Nhi à, là mẫu thân vô dụng.” 

 

Mẫu thân nắm lấy tay ta, lại khóc một trận, đôi mắt sưng như trái hạch đào.

 

Còn ta thì chẳng có cảm xúc gì.

 

Kết cục đã quá rõ ràng, hà tất phải làm mấy việc uổng công này?

 

Chư tỷ muội trong phủ đều nhìn ta mà cười nhạo.

 

Ta chỉ cười lạnh.

 

Trong lòng âm thầm nghĩ, sớm muộn cũng đến lượt các ngươi. 

 

Lời này chẳng phải nguyền rủa, chỉ là các nàng nhìn không thấu, còn ta thì hiểu rõ phụ thân.

 

Ta chưa từng là kẻ ngồi chờ số phận, nếu đã không thể cải biến kết quả, thì đành thích nghi với kết quả ấy.

 

Vĩnh Ninh hầu tên là Ninh Thế An, năm nay hai mươi sáu tuổi.

 

Mười lăm tuổi đã ra trận chinh chiến, nơi tiền tuyến chém giết địch nhân lập bao chiến công hiển hách, tuổi đôi mươi đã được phong hầu, một thời rạng rỡ vinh quang.

 

Năm hai mươi hai tuổi, hoàng thượng ban hôn cho hắn cùng trưởng nữ của ngự sử đại nhân, quý phi nương nương lại chọn tiểu muội thứ xuất của mình đưa vào phủ làm quý thiếp.

 

Nghe nói vị quý thiếp kia vốn lớn lên cùng Ninh Thế An, có thể gọi là thanh mai trúc mã, trừ đêm tân hôn ra thì hầu như đêm nào hắn cũng ngủ lại nơi phòng thiếp thất.

 

Chẳng biết đó là phúc hay họa.

 

Ninh Thế An tuy đêm đêm ngủ lại, song chẳng sinh được con, trái lại chính thê chỉ một đêm liền mang thai.

 

Thái độ của Ninh Thế An với nàng ấy cũng dần cải thiện, quý thiếp kia cũng tỏ vẻ hòa nhã.

 

Kết cục là chờ đến ngày sinh, đứa trẻ quá lớn không sinh được, hai mạng đều mất.

 

Ta chỉ cười lạnh. 

 

Cái chết trông có vẻ tự nhiên ấy, lại là thủ đoạn thường thấy trong tranh đấu nơi cửa phủ.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page