Tôi lén nhắn cho anh trai, bảo anh ấy đừng lo nữa.
Ở đây, trừ Lý Tẫn ra, ai cũng đối xử với tôi rất, rất tốt.
5.
Buổi tối, con gái của chị Lưu nài nỉ tôi kể truyện trước khi ngủ.
Những ngày Lý Tẫn không về nhà, con bé cứ chạy sang ngủ cùng, còn chia cho tôi hơn nửa gói kẹo gấu nhỏ của mình, đôi mắt nhìn tôi long lanh đầy mong chờ.
Tim tôi mềm nhũn.
Tôi và cô bé kề đầu vào nhau, nằm sấp trên giường cùng đọc truyện tranh.
Đêm hè, hơi nóng oi bức có phần khó chịu.
Chiếc váy ngủ lụa hai dây vắt hờ trên vai, theo động tác khoanh tay chỉ trỏ của tôi mà dây áo vô thức trượt xuống.
Cổ áo theo chuyển động khẽ lay.
Đột nhiên, mùi rượu xộc tới, bên cạnh truyền đến giọng đàn ông kìm nén giận dữ chất vấn: “Lưu Tiểu Thảo, gan cũng lớn lắm rồi.”
“Đây là phòng của tôi. Tự cút, hay để cho người ném ra ngoài?”
Cô bé giật thót, nhìn thấy Lý Tẫn chẳng khác nào gặp ma, bỏ cả sách truyện, hét toáng lên rồi chạy mất dạng.
Tôi cũng vội vàng ngồi dậy.
Rõ ràng là đang đối mặt tôi, vậy mà ánh mắt Lý Tẫn lại lảng đi trước.
“Tưởng Đạo Lý, hoa tulip trong vườn, là cô bảo đổi thành hải đường Tây Phủ phải không?”
“Hả?”
Tôi không hiểu lắm, chỉ nhớ mình từng tùy tiện khen với chị Lưu rằng hoa hải đường đẹp, ý nghĩa lại cát tường.
“Còn nữa, tôi chưa bao giờ ăn rau mùi, tại sao trong bếp lại xuất hiện cái thứ gây buồn nôn này.”
Đó là phần dì Vương nấu hoành thánh nhỏ cho tôi, chứ không phải dành cho Lý Tẫn.
Tôi không nói.
Nhưng Lý Tẫn biết — tất cả những thay đổi đó đều vì tôi.
Sự bất mãn gần như tràn khỏi khóe mắt.
“Cô ở đây mới mấy ngày mà đã khiến tất cả mọi người trong nhà xoay vòng vòng theo cô rồi. Đúng là tâm cơ thâm sâu.”
Lý Tẫn có mái tóc xoăn nhẹ, mắt cụp ướt át, đuôi mắt phải còn có hai nốt lệ chí nhạt, khi giận trông như một chú chó xù lông.
“Tôi rời nhà bốn ngày, cô lại chẳng nhắn lấy một tin… Sao chim hoàng yến của người khác không như vậy.”
“Chẳng lẽ cô dọn vào đây chỉ để kể chuyện trước giờ ngủ cho Lưu Tiểu Thảo thôi à?”
6.
Mấy câu đó khiến lòng tôi chột dạ.
Anh trai quả thật từng bảo tôi kết bạn với bạn thân của Lý Tẫn, nhưng mấy ngày nay bận rộn đủ thứ chuyện, tôi quên sạch sành sanh.
“Xin lỗi mà, bảo bối.”
Tôi vội vàng tiến lại gần.
Khoảnh khắc vòng tay qua người, cơ thể Lý Tẫn lập tức cứng đờ.
Tôi lập tức tấn công tiếp, cố ý hạ giọng mềm mại, nũng nịu dỗ dành: “Là em sai rồi, anh mới là chủ nợ của em, là người em phải quan tâm và lấy lòng.”
Sau đó, tôi nói dối mà mặt không đổi sắc: “Bảo chị Lưu đổi hoa, là để anh về nhà cảm thấy tươi mới, vui vẻ hơn.”
“Mấy hôm nay em cũng thử làm các món mới, định làm cho anh nếm thử, rau mùi chỉ là gia vị thôi.”
“Tất cả những gì em làm đều là vì anh. Dù anh không ở nhà, nhưng mỗi ngày em đều mong anh về.”
“……Cô thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừm ừm.”
Nét mặt của Lý Tẫn cuối cùng cũng dịu lại, cúi mắt xuống, nhưng sau đó lại như bị bỏng mà vội vàng liếc sang chỗ khác, giọng nghẹn trong cổ bật ra mấy chữ: “Cái váy ngủ xấu muốn chết, trông như miếng vải rách, đúng là chẳng có tí thẩm mỹ nào.”
Tôi tươi cười: “Vậy lần sau em mặc kiểu mà bảo bối thích nhé, được không?”
Lý Tẫn hoàn toàn không ngờ tôi chẳng phản bác lấy nửa câu, lại ngoan ngoãn nhận hết.
Cơn giận và những lời chê bai của anh giống như đấm vào bông vậy, chẳng làm tôi nổi cáu nổi.
You cannot copy content of this page
Bình luận