Anh tôi sắp sụp đổ rồi.
Tôi không thể nhìn anh ấy chết như vậy, bất đắc dĩ, chỉ còn cách dùng hạ sách này.
Giờ gặp mặt mới biết, anh trai nói không sai.
Lý Tẫn chỉ được cái mã ngoài, tính tình lại nóng nảy.
Với loại người bụng dạ hẹp hòi như vậy, từ nay về sau tôi phải dè chừng mười hai phần mới được.
3.
Tôi cùng Lý Tẫn trở về nhà.
Suốt cả quãng đường, không ai nói câu nào.
Tôi luôn cảm thấy tên này vẫn còn bực vì chuyện lúc nãy, cẩn thận đưa tay ra, khẽ kéo kéo: “Xin lỗi… tôi không cố ý nhận nhầm người…”
“Đừng chạm vào tôi!”
Đối phương giật mạnh vạt áo về, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.
Tôi: …
Nhìn cái kiểu đó, rõ ràng Lý Tẫn cực kỳ ghét mình rồi.
Quản gia Trần nhanh chóng bước ra đón: “Thiếu gia, vị này là…?”
Lý Tẫn ngậm điếu thuốc, liếc tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Chim hoàng yến, hiểu không?”
Thấy chú Trần mặt đầy bối rối, anh mất kiên nhẫn giải thích: “Lão già quê mùa thật, cái này mà cũng không biết… Chính là loại đồ chơi mà người ta đem tới gán nợ đó, hiểu chưa?”
Tôi đứng đó, luống cuống không biết làm sao.
Sắc mặt chú Trần liền thay đổi, ghé sát lại, khẽ nhắc: “Thiếu gia, loại hợp đồng này vốn dĩ vô hiệu, trái với trật tự công cộng và tự do thân thể…”
“Hơn nữa, cô gái này đẹp như vậy, cậu không sợ cô ta và anh trai cô ta có âm mưu gì sao?”
Hai người thì thầm to nhỏ, cứ như không có tôi tồn tại.
Tôi vội xua tay, thành thật giải thích: “Cháu và anh trai thật sự không có âm mưu gì cả! Chúng cháu chỉ muốn trả nợ đàng hoàng thôi.”
Lý Tẫn nheo mắt: “Chú Trần, tuy tôi không đồng ý chuyện ông bảo cô ta đẹp, nhưng ông vừa nhắc tôi một chuyện.”
“Thu xếp lại phòng khách, để cô ta ở đó.”
“Tôi muốn xem xem cô gái này còn trò gì.”
4.
Nghe nói không phải ở chung với Lý Tẫn, tôi âm thầm thở phào một hơi, ngón tay đang siết chặt cũng vô thức thả lỏng.
Ai ngờ toàn bộ động tác nhỏ của tôi đều bị Lý Tẫn nhìn thấy.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Vài ngày tiếp theo, Lý Tẫn hoàn toàn không xuất hiện.
Không dặn tôi làm gì, cũng chẳng giao cho nhiệm vụ gì đặc biệt.
Đứa “chim hoàng yến đến trả nợ” như tôi ngược lại thành người ăn chùa ở chực.
Tôi thấy hơi bất an.
Sợ Lý Tẫn bất thình lình gây chuyện, tôi chủ động tìm việc để làm.
Hôm nay giúp chị Lưu chăm vườn hoa, ngày mai sang bếp phụ dì Vương một tay, chỉ thiếu nước để chú Trần ghi tên tôi vào bảng phân ca mà thôi.
May mắn là tôi hòa nhập rất nhanh, mọi người ở đây đều rất quý, kể cả chú Trần — người ban đầu nghi ngờ tôi có mưu đồ.
Ông ấy bắt đầu khen tôi không ngớt: “Cô Tưởng đẹp lại đảm đang, mắt nhìn việc nhanh nhẹn, chẳng hề kiểu cách.”
Chị Lưu còn nắm tay tôi không buông: “Chị nghe nói em học sư phạm mầm non à? Có bạn trai chưa? Không có thì chị có đứa cháu ở Đại học Kinh Đô đang học tiến sĩ đó, là nhân tài đấy, hai đứa hợp lắm nha.”
Chị Lưu và mọi người đều không biết tình cảnh khó xử của tôi.
Trong mắt mọi người, tôi giống như họ: đến đây làm việc và nhận lương.
Dì Vương còn mang đồ ăn quê lên phòng cho tôi: “Cô Tưởng cao một mét bảy mà chỉ có năm mươi cân, gầy quá đó!”
“Đây là phần tôi nấu riêng cho cô, cô cứ yên tâm ăn, thiếu gia tuyệt đối không phát hiện đâu!”
Tôi thật sự rất cảm động, bao nhiêu lo lắng khi mới tới đều tan biến hết.
You cannot copy content of this page
Bình luận