Danh sách chương

Tưởng Cố Thức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ thẳng vào tôi: “Những chuyện này đều nhờ anh đây liệu việc như thần!”

 

“Lý Tẫn chỉ bị xây xước chút da thôi. Anh gọi em đến là để xem náo nhiệt, không phải để em đau lòng cho nó.”

 

“À đúng rồi, cái bánh trôi rượu hoa quế trong tay thằng nhóc đó chắc là mua cho em hả? Anh nói muốn ăn thử mà nó còn lườm anh. Đáng lẽ anh phải nghĩ ra từ sớm…”

 

“Khó chịu quá!!! Không sống nổi nữa!!!”

 

Anh tôi như con giun đất bị dội nước, quằn quại đầy bi thương trên giường bệnh.

 

Tôi đành phải dỗ: “Em xin lỗi anh, là em hiểu lầm anh.”

 

“Anh trai em là người tốt nhất trên đời, sao có thể làm những chuyện vượt ranh giới đạo đức được chứ?”

 

Tưởng Cố Thức nhìn tôi bằng ánh mắt âm u: “Vừa nãy hình như em đâu nói vậy.”

 

“Hiểu lầm, hiểu lầm mà.”

 

Anh ấy lại hừ lạnh: “Vậy em nói đi, anh quan trọng hay Lý Tẫn quan trọng?”

 

“Tất nhiên là anh rồi.”

 

Vừa dứt lời, anh trai tôi đắc ý ngẩng cao đầu về phía cửa phòng bệnh.

 

Bóng dáng Lý Tẫn đứng đó, trên trán dán băng gạc, không biết đã đứng từ bao giờ.

 

Tưởng Cố Thức hừ một tiếng đầy kiêu ngạo: “Thấy chưa, em gái tôi nói rồi, tôi là quan trọng nhất.”

 

Lý Tẫn bước vào, thái độ chuyển 180 độ, không rõ là giả vờ hay cố nhẫn nhịn: “Lý Lý nói đúng. Anh trai là quan trọng nhất.”

 

Tiếng “anh trai” này khiến Tưởng Cố Thức sảng khoái không chịu nổi.

 

“Không phải nói xóa nợ rồi sao? Viết giấy xóa nợ cho tôi, ký tên chỉ điểm.”

 

Lý Tẫn cầm bút, phóng khoáng viết mấy dòng chữ lớn ngay trên cái chân bó bột của anh tôi, rồi ký tên xuống dưới.

 

Tưởng Cố Thức bật đèn pin lên soi, xem đi xem lại, hài lòng đến mức quên sạch nỗi buồn ban nãy.

 

“Giao dịch thành công!”

 

23. 

 

Kỷ niệm yêu nhau một năm.

 

Tôi nằm úp trên giường, hai chân đung đưa, vừa buôn chuyện với hội chị em.

 

【Trần thiếu hận không thương: Các chị em, hình như mẹ tôi phát hiện ra chuyện giữa tôi và Trần Thời Kiệm rồi.】

 

【Cố thiếu miệng cứng yêu tôi sâu đậm: Thì sao?】

 

【Hôm nay Tiểu Thu mang thai bỏ trốn chưa: Không được thì bảo hai người đang quen nhau, lớn từng này rồi, mẹ cô ấy đâu cản nổi chuyện yêu đương.】

 

Tôi tốt bụng nhắc nhở.【

 

Lý thiếu là con tôi (bản không đổi tên): Có khi nào… Trần Thời Kiệm là anh trai của cô ấy không?】

 

【Bạn gái thế thân của Lục thiếu: … Thế thì sai quá rồi.】

 

Đang tám chuyện rôm rả, Lý Tẫn bỗng gửi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: 【Muốn ăn cỗ rồi.】

 

Vừa thấy anh là tôi lại tức.

 

Vài hôm trước anh để lại dấu trên eo tôi, đến đồ hở eo cũng không mặc được.

 

Tôi đáp lại chua lè:  【Vậy để em đi chết?】

 

Lý Tẫn im lặng rất lâu, màn hình cứ hiện “đang nhập…”.

 

Ba phút sau, tôi nhận được tin nhắn của anh.

 

【Ý anh là——】

 

【Kết hôn với anh đi, Lý Lý.】

 

Hết.

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page