Chương 1:
09/01/2025
Chương 2:
09/01/2025
Chương 3:
09/01/2025
Chương 4:
09/01/2025
Chương 5:
09/01/2025
Chương 6:
09/01/2025
Chương 7:
09/01/2025
Chương 8:
09/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Chương 15:
10/01/2025
Chương 16:
10/01/2025
“Trong kinh thành này, nếu còn có kẻ nào dám bàn ra tán vào về ngươi, chính là đối đầu với cô.”
“Đề của cô rất đơn giản: Vật vị ngôn chi bất dự dã.”
Thẩm Liễu Nhứ lập tức ngẩn người.
Hệ thống của nàng ta chẳng qua chỉ là một công cụ, có thể cung cấp cho nàng ta những loại đạo cụ kỳ lạ, nhưng không thể thay nàng làm thơ.
Chỉ một đề bài đã khiến nàng ta không biết trả lời thế nào.
Ngược lại, Lưu Minh Nguyệt đứng bên cạnh vốn đang chờ cơ hội, rất nhanh đã làm xong một bài thơ.
Thơ văn của nàng ấy không quá xuất sắc, nhưng cũng không phạm sai lầm, so với Thẩm Liễu Nhứ đã suy nghĩ suốt một hồi lâu mà không thốt ra nổi một chữ, thì có thể xem là tác phẩm vượt trội.
Đợi đến khi một nén hương cháy hết, Thẩm Liễu Nhứ vẫn đang vò đầu bứt tai, không viết được gì.
Chu Toản thì đã mất kiên nhẫn.
“Cô ghét nhất là những kẻ cầu danh đoạt lợi, càng ghét hơn là giả tạo!”
Thẩm Liễu Nhứ toàn thân run rẩy, theo bản năng quỳ xuống đất.
Thật đáng cười, mấy ngày trước nàng ta còn hô hào “mọi người bình đẳng”, vậy mà giờ đây lại tự nguyện “khuất phục trước quyền lực.”
Quả nhiên, cái gọi là bình đẳng chẳng qua chỉ là cái cớ để nàng ta nâng cao giá trị bản thân mà thôi.
Chu Hoàng run rẩy bước lên cầu xin, nhưng lại bị Chu Toản mắng một trận thậm tệ.
“Đồ vô dụng, bị người khác lừa gạt mà vẫn không tự biết!”
“Hoàng huynh, Liễu Nhứ tuyệt đối không có ý đó, xin huynh tha thứ cho nàng lần này đi.”
Ta kịp thời lau nước mắt, cũng bước lên cầu xin thay cho Thẩm Liễu Nhứ.
“Điện hạ, nghĩ lại, Thẩm tiểu thư chẳng qua tuổi trẻ nông nổi, nàng cũng chỉ vì quá mong muốn nổi danh mà thôi, chỉ là đã dùng sai cách.”
Ta vừa mở miệng, Chu Hoàng mở to mắt nhìn, dường như không thể tin được rằng ta, một tình địch, lại đứng ra nói giúp cho Thẩm Liễu Nhứ.
Ngay cả Chu Toản cũng nhìn ta bằng ánh mắt như đang xem một kẻ ngốc.
Nhưng ta vẫn kiên trì cầu xin.
Cuối cùng, dưới lời thỉnh cầu của ta, Chu Toản đã tha cho Thẩm Liễu Nhứ.
Hắn không hiểu, liền hỏi ta:
“Ngươi bị hồ đồ rồi sao?”
Ta liếc thấy bóng dáng của Chu Hoàng, liền cố tình giả bộ đau lòng, vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng thút thít.
“Nàng ấy là người mà Hoàng ca ca yêu thương, nếu nàng ấy bị phạt, chắc chắn Hoàng ca ca sẽ đau lòng…”
Vừa nói, ta vừa tựa vào lưng hắn, khóc đến mức nước mắt thấm đẫm một vệt trên áo hắn.
Mùi hương trên áo hắn giống hệt loại hương ta thường dùng, chẳng khác chút nào.
Từ lúc ta trả lại áo choàng cho Chu Toản đã được một thời gian, vậy mà mùi hương không những không phai nhạt, ngược lại còn đậm hơn.
Chu Toản đưa tay ra sau, đặt lên mu bàn tay ta.
“Đừng ngốc nghếch nữa.”
Ta lắc đầu:
“Ta không ngốc, ta chỉ là không quên được.”
Vừa khóc, ta vừa dựa sát vào hắn hơn, dựa đến mức cuối cùng tựa hẳn vào lồng ngực hắn.
Cơ thể Chu Toản khẽ cứng lại, nhưng rất nhanh đã vòng tay ôm lấy ta:
“Đừng khóc nữa, không đáng đâu.”
Ta làm sao có thể không khóc?
Không khóc, làm sao khiến hắn mềm lòng? Không khóc, làm sao khiến Chu Hoàng phải hối hận?
Ta cứ thế khóc trong vòng tay hắn một hồi lâu, đến khi đôi mắt hơi sưng, ta đột nhiên đẩy hắn ra.
“Thái Tử điện hạ, thần nữ thất lễ rồi!”
Nói xong, ta lấy tay che mặt, vội vã chạy đi, trong tay vẫn nắm chặt chiếc túi thơm do Đông cung chế tác mà ta vừa lấy được.
09
Từ ngày bị mất mặt tại thi hội, Thẩm Liễu Nhứ không dám ra ngoài gặp người, chỉ vùi đầu trốn trong phủ Dự Vương.
Nghe nói nàng ta còn cãi nhau với Chu Hoàng một trận.
Thải Lan kể lại chuyện này, bắt chước bộ dáng của Thẩm Liễu Nhứ khi tức giận đến phát điên nhưng vẫn cố ra vẻ cao cao tại thượng, diễn y như thật.
Ta chẳng tỏ vẻ gì, chỉ tập trung vào việc may vá trên tay.
Đó là một chiếc túi thơm giống hệt túi thơm của Đông cung.
Hôm đó, ta lấy được túi thơm của Chu Toản chính là để dùng cho ngày hôm nay.
Khi ta khâu xong mũi cuối cùng, người hầu đến truyền lời.
Chu Toản đang đợi ta trong đại sảnh.
Khi ta hành lễ trước mặt hắn, hắn đặt tách trà xuống, chủ động bước lên đỡ ta dậy.
Lúc đó, ta khẽ chạm vào cổ tay hắn.
Hắn cúi xuống nhìn ta, ta lập tức thu tay lại, cúi đầu, bày ra dáng vẻ e thẹn của một tiểu tân nương.
“Điện hạ, hôm đó không cẩn thận mang nhầm túi thơm của ngài, do tay thần nữ vụng về làm hỏng mất. Chiếc túi thơm này là thần nữ mới làm, nếu ngài không chê, thần nữ xin dùng nó để tạ lỗi.”
Hắn nhìn thấy giọt máu trên túi thơm, sắc mặt lập tức dịu lại, từ u ám chuyển sang sáng ngời.
“Ta rất thích.”
“Hôm nay ta rảnh rỗi, muốn mời nàng đi dạo cùng ta.”
Ta ngây người.
Hắn không cho ta cơ hội từ chối, liền kéo ta lên xe ngựa của Đông cung.
Khi ta đến được hành cung hoàng gia, mới từ từ nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận