Chương 1:
09/01/2025
Chương 2:
09/01/2025
Chương 3:
09/01/2025
Chương 4:
09/01/2025
Chương 5:
09/01/2025
Chương 6:
09/01/2025
Chương 7:
09/01/2025
Chương 8:
09/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Chương 15:
10/01/2025
Chương 16:
10/01/2025
Thật ngốc, chỉ vài lời đã khiến nàng ta rối loạn cả trận tuyến.
Ta thầm cười nhạt trong lòng, nói xong cũng không đợi bọn họ phản ứng, lập tức nhanh chóng chạy vào cỗ xe đã được Thải Lan chuẩn bị sẵn, hướng về phía hoàng cung mà phóng như bay.
Đến khi ta tới hoàng cung, Chu Hoàng vẫn đang quỳ bên ngoài Chính Dương cung của Hoàng Hậu, còn Chu Toản thì ngồi trên chiếc ghế thái sư dưới hành lang, tay cầm roi, quất mạnh lên lưng Chu Hoàng, hoàn toàn không vì hắn là đệ đệ ruột mà nương tay.
Tiếng roi vang lên kèm theo những tiếng rên rỉ nặng nề của Chu Hoàng, nhưng hắn vẫn quỳ thẳng lưng, không chút suy chuyển.
“Mẫu hậu, dưa hái ép không ngọt, nhi thần không muốn lãng phí cả đời, cũng không muốn ủy khuất chính mình, xin mẫu hậu hãy thành toàn tâm nguyện của nhi thần.”
Hắn vừa thấy ta đến, liền cố ý cất cao giọng hơn, như muốn để ta nghe rõ từng lời.
Chậc.
Ngay cả tượng đất cũng có ba phần nóng giận, hắn lại dám ỷ vào cái gọi là “tình sâu nghĩa nặng” của ta để bắt nạt ta, nghĩ rằng ta sẽ thuận theo, sẽ nhẫn nhịn sao?
Nhưng, ta không phải tượng đất, ta nhịn rồi.
5
“Điện hạ, cẩn thận giữ sức khỏe.”
Ta cởi chiếc áo choàng trên người, nhẹ nhàng khoác lên vai Chu Hoàng.
Hắn chẳng chút nể nang, ném phăng chiếc áo xuống đất.
“Bản vương không cần ngươi giả vờ giả vịt!”
Ta thuận thế òa khóc, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên khiến tất cả cung nữ trong Chính Dương cung đều cảm thấy bất bình thay ta.
Có được màn diễn này làm đệm, cho dù hôn sự này có bị hủy bỏ, Chu Hoàng cũng đừng hòng cưới được Thẩm Liễu Nhứ làm chính thê.
Với danh tiếng như thế, nếu không phải nhà nào muốn bán con gái, thì hắn đừng mong có một gia đình tử tế gả con cho hắn.
Thẩm Liễu Nhứ muốn một đời một kiếp một đôi người.
Ta sẽ giúp nàng ta toại nguyện.
Chỉ sợ nàng ta không chịu nổi thân phận thiếp thất này mà thôi.
Một người tốt bụng như ta, tất nhiên phải để những kẻ có tình cuối cùng được nên duyên.
Vừa bước vào Chính Dương cung, ta đã quỳ xuống đất thỉnh tội, chỉ nói đây đều là lỗi của ta, là ta bất tài, không thể khiến Chu Hoàng yêu thích ta, mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay.
Ngàn lần sai, vạn lần sai đều là lỗi của ta, cầu xin Hoàng Hậu ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà trách phạt Chu Hoàng.
Một lời này đã khiến Hoàng Hậu nuốt trọn những lời khuyên nhủ ta phải nhẫn nhịn vào trong bụng, không thể nói ra được.
Ta, với tư cách là chính thê tương lai, đã chịu nhún nhường đến mức này, nếu Hoàng Hậu còn mở miệng bảo ta phải nhẫn nhịn, vậy thì thật sự quá thất lễ rồi.
“Con bé này, sao lại ngốc như vậy chứ.”
Hoàng Hậu thở dài một hơi, phất tay ra hiệu cho ta rời cung.
Đồng thời cũng sai đại cung nữ trong Chính Dương cung truyền lệnh bảo Chu Hoàng cút về quỳ ở từ đường hoàng thất.
Ý đã rất rõ ràng.
Việc từ hôn, bà đã đồng ý, nhưng Chu Hoàng nhất định phải chịu trừng phạt để cho phủ Thái úy thấy được thái độ của hoàng gia, chứng minh rằng tất cả đều do Chu Hoàng không hiểu chuyện, chứ hoàng gia thực sự coi trọng mối liên hôn với phủ Thái úy.
Điều này cũng khiến phụ thân ta không thể tiếp tục làm khó Chu Hoàng trên triều đình.
Thật đúng là tấm lòng của một người mẹ hiền.
Ta sao có thể phụ lòng bà được?
Ta chỉ việc khóc lớn hơn, để càng nhiều người trong cung thấy được sự uất ức của ta.
Đến khi đó, nếu trong cung có ai muốn mượn cơ hội để đấu đá, như một vị tần phi nào đó muốn tăng mức trừng phạt dành cho Chu Hoàng, thì việc này sẽ dễ như trở bàn tay.
Chuyện này đâu phải thứ ta có thể kiểm soát được.
Ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, cả đời chỉ quanh quẩn trong khuê phòng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước, có thể có tâm tư xấu xa nào chứ?
Khi rời đi, ta cố ý mời Thái Tử tiễn ta một đoạn.
Thái Tử Chu Toản, có ý với ta.
Chuyện này, sau ngày hắn bế ta về phòng, ta mới dần nhận ra.
Một nam nhân nếu thích một nữ nhân, ánh mắt của hắn sẽ không giấu được.
Chẳng phải Chu Hoàng luôn nói rằng tình yêu chân chính không quan tâm đến gia thế và địa vị sao?
Vậy ta sẽ rộng lượng mà biến mối quan hệ từ “thê tử” thành “tẩu tử,” để hắn tự mình cảm nhận thế nào là “đã từng có được, giờ đây mất đi.”
Mười năm ta dành cho hắn, mười năm hết lòng, không thể để trôi qua vô ích.
“Thái Tử điện hạ, hôm ấy, đa tạ ngài đã cứu mạng thần nữ.”
Ta trả lại chiếc áo choàng cho Chu Toản.
Hắn cao hơn ta một cái đầu, ta cố ý tiến gần, hơi kiễng chân, đứng sát bên hắn, tạo nên khoảng cách gần như không thể gần hơn.
“Có thể làm phiền Thái Tử điện hạ khom người xuống một chút được không?”
Ta đỏ mặt hỏi hắn.
Hắn không từ chối.
Cũng không có lý do để từ chối ta.
Ta cố ý tự tay khoác chiếc áo choàng lên người hắn:
You cannot copy content of this page
Bình luận