Lại Có Nữ Nhân Xuyên Không

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Chỉ dựa vào lời lẽ hoa mỹ để tô điểm cho sự khác biệt của mình, chẳng qua chỉ là trò hề của kẻ nhảy nhót gây chú ý mà thôi.

 

Ta im lặng không nói, chờ xem Thẩm Liễu Nhứ tự đào hố chôn mình.

 

Chu Toản ngồi trên vị trí chủ tọa, ấn đường nhíu chặt.

 

Hắn không nên đến đây.

 

Thái Tử giám quốc, công việc chất chồng như núi, không nên lãng phí thời gian và sức lực vào người đệ đệ không hiểu chuyện này.

 

Là vị hôn thê của Dự Vương, vừa “thấu tình đạt lý” lại “tình sâu nghĩa nặng,” tất nhiên ta phải nhân cơ hội này biểu hiện thật tốt.

 

“Thái Tử điện hạ, đều là lỗi của thần nữ, không thể khiến Dự Vương điện hạ hài lòng, xin Thái Tử điện hạ trách phạt.”

 

“Ngươi đứng dậy, chuyện này không liên quan đến ngươi.”

 

Ta nhân cơ hội rơi vài giọt nước mắt:

 

“Thái Tử điện hạ, cuối cùng vẫn thần nữ phúc mỏng, không có duyên với Dự Vương điện hạ.”

 

“Chi bằng cứ thành toàn tâm nguyện của Dự Vương điện hạ, cũng để điện hạ khỏi vì việc này mà phiền lòng.”

 

Nói xong, ta giả vờ đau lòng, vừa khóc thút thít, vừa biểu cảm tội nghiệp mà ngước mắt nhìn Chu Toản.

 

Ta dám chắc rằng, ta khóc càng thảm, Chu Toản sẽ xử lý Thẩm Liễu Nhứ càng nặng tay.

 

04

 

Cuối cùng, Chu Toản vẫn không đưa ra quyết định gì, chỉ bảo người đưa Chu Hoàng về phủ Dự Vương, rồi dặn dò ta không được can dự vào chuyện này.

 

Sao ta lại tự đi tìm rắc rối chứ?

 

Nhưng rắc rối lại không chịu buông tha ta.

 

Sáng sớm, ta còn chưa tỉnh ngủ, đã nghe thấy Thải Lan trong sân đang trút giận lên mấy khóm hoa cỏ.

 

Hỏi ra mới biết, Thẩm Liễu Nhứ đang quỳ trước phủ Thái úy.

 

“Nữ nhân này thật là nham hiểm xảo trá, nàng ta quỳ như vậy, cứ như cô nương đã cướp mất gì của nàng ta, giờ ngoài kia người ta đang nói xấu cô nương không biết chừng mực, ta thật muốn xé nát miệng bọn họ!”

 

Ta khẽ mỉm cười thản nhiên:

 

“Nàng ta muốn quỳ, thì cứ để nàng ta quỳ.”

 

Dân chúng vốn dễ dàng bị dẫn dắt theo chiều gió, chỉ cần một lực đẩy nhỏ, dư luận sẽ tự động chuyển hướng.

 

Lấy việc tự tổn thương để cầu lấy lòng thương hại của dân chúng, là hành vi ngu ngốc nhất.

 

Muốn đạt được điều gì, chỉ cần nhận được sự đồng thuận của kẻ quyền lực nhất là đủ.

 

Dĩ nhiên, sân khấu còn chưa dựng xong, mà Thẩm Liễu Nhứ đã vội vàng lên cơn nghiện diễn kịch, ta làm sao có thể không cùng nàng ta diễn trọn vở tuồng này chứ?

 

Khi ta bước đến cổng lớn, Thẩm Liễu Nhứ đang run rẩy trong gió, trên người là một bộ y phục trắng, mỏng manh như cánh liễu, quả thật giống như cái tên của nàng ta – mềm yếu, vô phương tựa nương, nhìn thấy mà không khỏi thương cảm.

 

Vành mắt nàng ta đỏ hoe, hiển nhiên đã khóc rất lâu.

 

Đáng chú ý nhất là trên y phục trắng vẫn còn vết máu loang lổ, như thể vừa chịu khổ sở mà thành.

 

Nhìn kỹ lại, bên cạnh nàng ta còn có một người quen mặt.

 

Chính là Thất công chúa Chu Dư, người đã không vừa mắt với ta từ lâu.

 

Từ nhỏ Chu Dư đã bất mãn vì hai vị thánh nhân luôn lấy ta làm tiêu chuẩn để so sánh với nàng ta, mà nàng ta lại không thể thắng được ta, vì thế hận đến tận xương tủy, căm ghét ta cướp đi hào quang của nàng.

 

Giờ gặp lại, kẻ thù chạm mặt, ánh mắt càng thêm đỏ ngầu.

 

“Hay cho một Triệu Kiều Kiều ngươi, ta thật không ngờ, ngươi lại là loại nữ nhân vô liêm sỉ đến cực điểm như vậy.”

 

“Cậy quyền cậy thế, ngang nhiên cướp đoạt tình yêu của người khác. Nếu không có bản công chúa, Liễu Nhứ đã bị ngươi bức đến ch*ết rồi!”

 

“Công chúa điện hạ, ngài không thể…”

 

Ta ngăn Thải Lan lại, không để nàng ta tranh cãi với Chu Dư.

 

Cãi nhau chỉ khiến ta bị cuốn vào lối suy luận của nàng ta, việc dại dột thế này chỉ có kẻ ngốc mới làm.

 

Ta chỉ cần giữ mình ngoài cuộc, từ đầu đến cuối đóng vai một người vô tội bị cuốn vào giữa Thẩm Liễu Nhứ và Chu Hoàng.

 

“Công chúa điện hạ, thần nữ có tội.”

 

Trước khi Chu Dư và Thẩm Liễu Nhứ kịp phản ứng, ta đã cúi người hành lễ.

 

“Thần nữ tự biết mình không xứng với Dự Vương điện hạ. Mười năm trước còn non dại, không dám phản đối thánh thượng ban hôn, để đến hôm nay lại thành kẻ thứ ba chen vào giữa Thẩm cô nương và Dự Vương điện hạ.”

 

Thẩm Liễu Nhứ lập tức ngẩng đầu lên, nhưng trong cơn bối rối, miệng nàng ta chỉ có thể lắp bắp vài âm tiết phản đối mà không thành câu.

 

“Thần nữ lại tự phụ, không biết thân phận của Thẩm cô nương, đã cả gan khuyên Dự Vương điện hạ nhận Thẩm cô nương làm thiếp, thực sự là thần nữ không nên.”

 

Đám dân chúng vốn còn đang bất bình với ta, mắng ta là kẻ ghen ghét đố kỵ, giờ đây đều im lặng.

 

“Thần nữ lập tức vào hoàng cung thỉnh tội, cầu xin thánh thượng nhường vị trí Dự Vương phi lại cho Thẩm cô nương, như vậy công chúa điện hạ và Thẩm cô nương đều có thể toại nguyện.”

 

Sắc mặt Thất công chúa lập tức thay đổi, vội vàng phản bác, nói rằng nàng ta không có ý đó.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page