Chương 1:
09/01/2025
Chương 2:
09/01/2025
Chương 3:
09/01/2025
Chương 4:
09/01/2025
Chương 5:
09/01/2025
Chương 6:
09/01/2025
Chương 7:
09/01/2025
Chương 8:
09/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Chương 15:
10/01/2025
Chương 16:
10/01/2025
Ta không phải loại người dễ dàng nuốt cơn giận vào lòng.
Ta càng thảm, thì khi Chu Hoàng trở về hoàng cung, hắn sẽ bị phạt càng nặng.
Ta ôm lấy ngực, ép mình bật khóc thành tiếng.
“Điện hạ không cần ta nữa, ta sống còn ý nghĩa gì đây?”
Ta thoát ra khỏi lòng Chu Toản, dồn hết sức lao về phía thân cây bên hồ mà đâm vào.
Chu Toản vung tay lớn, cánh tay hắn chắn ngay trước trán ta.
Muốn cản ta? Không dễ thế đâu.
Dù sao thì ta cũng chỉ cần đâm một cú, bất kể kết quả ra sao, ta đều sẽ “ngất xỉu”.
Da ta vừa chạm vào con kim long thêu trên cánh tay áo của Chu Toản, liền hét lên một tiếng thảm thiết, nhắm mắt ngã sang một bên.
“Đứng ngẩn ra làm gì, còn không mau dẫn đường?”
Ta ngã vào một vòng tay thoảng mùi long diên hương.
Lại là Chu Toản!
Sao mà hắn lắm chuyện thế?
“Cô nương nhà các người vừa mới va vào tay của cô, đụng đến mức ngất xỉu, còn không mau dẫn đường, đưa cô nương của các ngươi về đi?”
Lời này nghe sao mà chua chát, chẳng lẽ Chu Toản đã nhìn ra điều gì rồi sao?
Không thể nào, diễn xuất của ta tốt đến vậy cơ mà.
Chẳng lẽ hắn nhiều chuyện đến mức vạch trần ta sao?
Ta có chút chột dạ.
Nghe nói Chu Toản có mối quan hệ không tệ với đệ đệ Chu Hoàng…
Đợi ta về đến phòng, Chu Toản đặt ta xuống, lại còn gọi Thải Lan rót trà cho hắn.
Hắn thật sự không có ý định rời đi sao?
Hắn không đi, thì vở kịch này làm sao diễn tiếp được đây?
Trong lòng ta thầm mắng hắn phiền phức, nhưng mặt ngoài vẫn phải diễn ra vẻ ngây thơ vô hại, chậm rãi tỉnh lại, sau đó giả bộ ngạc nhiên khi thấy Chu Toản.
“Thái Tử điện hạ, sao ngài lại ở khuê phòng của thần nữ?”
Nụ cười trên mặt hắn nhìn thế nào cũng giả tạo.
“Là ta làm liên lụy khiến nàng ngất xỉu, tất nhiên ta phải đưa nàng về.”
Hắn dùng từ “ta” chứ không phải “cô.”
Đúng là không có việc gì mà ân cần, không gian dối thì cũng trộm cắp.
“Thần nữ cảm kích vô cùng, khắc sâu trong lòng.”
“Cảm kích thì không dám nhận, chỉ mong Triệu tiểu thư biết trân trọng bản thân. Không nên vì kẻ không đáng mà đau lòng.”
Dường như hắn có ý chỉ trích ngầm.
Chẳng lẽ hắn đang mắng Chu Hoàng trước mặt ta sao?
Ý nghĩ này nhanh chóng bị ta gạt bỏ.
Sao Thái Tử có thể mắng đệ đệ ruột của mình chứ?
Hắn cùng ta nói vài câu khách sáo, sau đó bảo ta thay y phục, lát nữa đến đại sảnh, hắn sẽ thay ta làm chủ.
Trước khi rời đi, ta thấy trên môi hắn treo một nụ cười đầy ý vị, lời nói cũng sâu xa.
“Triệu tiểu thư, nàng rất tốt, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất.”
Ta nghe mà rợn cả sống lưng.
Người này sao mà như rắn độc thế?
Ta cảm thấy có lẽ mình đã rước phải phiền phức rồi.
Đến khi ta thay y phục xong, quay lại đại sảnh, vừa hay nhìn thấy Chu Hoàng ôm chặt lấy Thẩm Liễu Nhứ, bộ dạng kiên quyết kiểu “đời này nếu không cưới được nàng thì ta thà ch*ết”.
“Hoàng huynh, từ khi ta gặp Liễu Nhứ, ta mới biết mười tám năm trước của mình đều sống uổng phí. Gặp được Liễu Nhứ, ta mới thực sự tỉnh ngộ.”
“Nếu ta và Triệu Kiều Kiều ở bên nhau, chẳng qua chỉ là trói buộc hai người vốn không yêu nhau lại để miễn cưỡng sống qua ngày, cuối cùng cũng chỉ trở thành một đôi oan gia mà thôi.”
“Ta và Liễu Nhứ là ngưỡng mộ lẫn nhau, là tình ý tương sinh. Gặp được Liễu Nhứ, ta mới hiểu thế nào mới là tình cảm nam nữ chân chính.”
“Ta và Liễu Nhứ yêu nhau, vì sao hoàng huynh nhất định phải để Triệu Kiều Kiều chen vào?”
“Hoàng huynh, xin người đáp ứng ta, cho ta được ở bên Liễu Nhứ.”
Ta day nhẹ ấn đường, cảm thấy mệt mỏi.
Cấp bậc của nữ nhân xuyên không này thật quá thấp.
Những lời như vậy, thiếp thất ch*ết trong tay ta trước đây cũng từng nói qua.
Khi ấy, nàng ta muốn đẩy mẫu thân ta ra khỏi vị trí chính thất, dùng mê dược từ hệ thống của nàng ta để làm mẫu thân ta mê man, hòng vu oan mẫu thân ta tư thông.
Ta chỉ đổi một ly rượu, liền khiến nàng ta tỉnh lại trong cảnh nằm cùng một nam nhân xa lạ.
Nàng ta…
Ồ, ta nhớ ra rồi, là bị dìm ch*ết dưới hồ.
Đúng như ta nghĩ, Thái Tử nhíu mày ra lệnh cho thị vệ kéo Chu Hoàng và Thẩm Liễu Nhứ tách ra.
“Nếu ngươi thích nữ nhân này, thì đưa vào phủ làm thiếp là được, hôn sự giữa phủ Thái úy và hoàng gia không phải trò đùa trẻ con.”
Thẩm Liễu Nhứ gần như ngay khi lời Thái Tử vừa dứt đã nhảy ra.
“Tình yêu rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người, ta, Thẩm Liễu Nhứ, vĩnh viễn không làm thiếp!”
“Ta chỉ chấp nhận một đời một kiếp một đôi người, nếu làm thiếp, ta tuyệt đối không đồng ý!”
Ta suýt nữa bật cười thành tiếng, thậm chí muốn vỗ tay khen ngợi Thẩm Liễu Nhứ.
Ai mà không muốn một đời một kiếp một đôi người, nhưng thế gian này vốn khắc nghiệt với nữ tử, muốn có được điều ấy cần nhiều năm xây dựng nền móng, rồi ban hành luật lệ mới có thể thực hiện.
You cannot copy content of this page
Bình luận