Chương 1:
09/01/2025
Chương 2:
09/01/2025
Chương 3:
09/01/2025
Chương 4:
09/01/2025
Chương 5:
09/01/2025
Chương 6:
09/01/2025
Chương 7:
09/01/2025
Chương 8:
09/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Chương 15:
10/01/2025
Chương 16:
10/01/2025
Một là thiếp thất dám tranh đoạt vị trí chính thê của mẫu thân ta, mưu toan phá hoại gia đình ta.
Một là đường tỷ muốn hãm hại ta, khiến ta thân bại danh liệt, cuối cùng ch*ết thảm dưới hồ.
Giờ đây, cả hai đều đã hóa thành nắm tro trong những nấm mồ hoang lạnh ở nghĩa trang.
Lần này, hệ thống lại gửi đến một kẻ mới sao?
Chậc. Kẻ này cũng chẳng ra gì.
2
Nếu nàng ta không đến làm ta ghê tởm, không lộ ra thân phận nữ nhân xuyên không trước mặt ta, không tới trêu chọc ta.
Có lẽ ta sẽ chẳng màng đến nàng ta, thậm chí có thể rộng lượng mà để nam nhân bẩn thỉu kia cho nàng ta.
Chỉ tiếc.
Nàng ta không nên chọc đến ta.
Ta là nữ nhi duy nhất của Thái úy, là thiên kim trong thiên kim, tương lai định sẵn sẽ gả vào hoàng gia.
Ta có nhiều lựa chọn về phu quân, không có Chu Hoàng thì còn có kẻ khác.
Đã vậy, nếu Chu Hoàng muốn có một danh tiếng vì thay lòng đổi dạ, còn nàng ta muốn có danh phận kẻ tiểu nhân cướp đi người khác yêu thương thì ta sẽ cho họ.
“Điện hạ, từ nhỏ Kiều Kiều đã biết rằng mình phải gả cho ngài, việc gì cũng lấy ngài làm trọng, đối nhân xử thế luôn cẩn thận từng chút, tuân thủ bổn phận, lúc nào cũng lo sợ làm ngài mất mặt.”
“Điện hạ bị ho kéo dài, uống thuốc cũng không khỏi, xuân thì có hạnh nhân bách hợp, thu đến lại có xuyên bối tuyết lê, Kiều Kiều chưa từng quên hầm sẵn mỗi ngày để dâng lên cho ngài.”
“Điện hạ không quen dùng đồ may từ tay các thợ thêu, từ năm chín tuổi Kiều Kiều đã tự tay làm tất cả y phục, giày tất cho điện hạ.”
“Nay, điện hạ lại nói đây chỉ là tình nghĩa huynh muội thôi sao?”
Chẳng phải Thẩm Liễu Nhứ muốn có một tình yêu cao thượng sao? Muốn bôi nhọ ta thành kẻ thứ ba sao? Ta nhất định không để nàng ta toại nguyện.
Hưởng thụ sự chăm sóc của ta suốt bao năm, ăn hết lợi ích, thản nhiên thụ hưởng mọi sự hi sinh của ta, rồi lại quay đầu thay lòng đổi dạ, chỉ dùng một câu “tình nghĩa huynh muội” mà muốn phủi sạch.
Lại còn định đổ chậu nước bẩn kẻ thứ ba lên người ta. Cũng không tự nhìn lại xem bản thân có đủ tư cách hay không.
Ta cũng chẳng phản bác, chỉ nói ra những gì ta đã làm cho hắn suốt những năm qua.
Nếu Chu Hoàng và Thẩm Liễu Nhứ còn dám bịt mũi nhắm mắt mà nói đây là “tình nghĩa huynh muội”, thì xem thử ra ngoài có bị người đời chửi mắng mà ch*ết không!
“Đó đều là ngươi tự nguyện, bản vương cầu ngươi làm vậy khi nào?”
“Triệu tỷ tỷ, ta biết tỷ và vương gia tình cảm huynh muội thâm sâu. Nếu ta cũng có một muội muội chu đáo như tỷ, đó ắt hẳn là phúc phận ta tích góp từ kiếp trước.”
Thẩm Liễu Nhứ cười gượng gạo, vẫn khăng khăng rằng giữa ta và Chu Hoàng chỉ là huynh muội, không phải hôn ước phu thê.
Làm kẻ chen chân mà còn muốn dựng bảng hiệu tình yêu chân chính.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như thế?
Ta phải xử lý Chu Hoàng, và nàng ta cũng đừng mong thoát.
Ta lau nước mắt, biểu cảm đau khổ khôn cùng.
“Cứ xem như bao năm nay của Kiều Kiều đều là vô nghĩa!”
Ta nhấc váy chạy ra khỏi cửa.
Thải Lan đuổi theo đến mức thở hổn hển.
Nhìn thấy ta bên hồ, Thải Lan sợ đến mức kinh hoàng.
“Cô nương, người đừng làm chuyện dại dột!”
Ta rơi nước mắt trước mặt Thải Lan.
“Vương gia không cần ta nữa, cô nương mà chàng ấy yêu nói ta là kẻ thứ ba. Hóa ra… hóa ra là ta không xứng!”
Nói xong, ta nhảy xuống hồ.
Thải Lan hoảng hốt hét lớn:
“Không hay rồi, không hay rồi, vương gia và Thẩm cô nương bức cô nương nhà ta nhảy xuống hồ rồi!”
“Có ai không, cứu mạng với!”
Không hổ là Thải Lan của ta, quả nhiên đánh trúng vào điểm yếu chí mạng.
Nàng ta làm ầm ĩ như thế, không đến nửa ngày, cả kinh thành đều sẽ biết rằng Chu Hoàng vì một nữ nhân không rõ lai lịch mà bội tín bội nghĩa, thay lòng đổi dạ.
Khi trở về hoàng cung, chắc chắn hắn không tránh khỏi một trận trách phạt nghiêm khắc.
Dựa vào mối “tình sâu nghĩa nặng” của hắn và Thẩm Liễu Nhứ, chắc chắn sẽ khăng khăng kháng lệnh, khiến thánh thượng nổi trận lôi đình.
Đến lúc đó, người duy nhất có thể danh chính ngôn thuận đứng ra cầu tình, thậm chí cứu hắn thoát khỏi rắc rối chỉ có ta.
Chỉ có ta đây, vị “tình sâu nặng”, “lòng dạ thiện lương rộng lượng”, vị hôn thê của hắn mà thôi.
3
Trước khi nhảy xuống nước, ta đã đắc ý nghĩ như vậy.
Nhưng lý tưởng thì đầy đặn, hiện thực lại có phần gầy guộc.
Chân váy của ta thậm chí chưa kịp chạm một giọt nước, đã bị Thái Tử đương triều, Chu Toản, vớt lên.
“Khoác vào, cẩn thận cảm lạnh.”
Chu Toản mạnh mẽ khoác chiếc áo choàng thêu kim long năm móng lên vai ta, rồi ra lệnh cho hạ nhân phủ Thái úy đưa ta về phòng thay y phục.
Không được, ta không thể để mọi chuyện kết thúc dở dang như vậy.
Chu Hoàng đã làm nhục ta, khiến ta mất hết thể diện, chuyện này không thể cứ thế mà cho qua.
You cannot copy content of this page
Bình luận