Chương 1:
09/01/2025
Chương 2:
09/01/2025
Chương 3:
09/01/2025
Chương 4:
09/01/2025
Chương 5:
09/01/2025
Chương 6:
09/01/2025
Chương 7:
09/01/2025
Chương 8:
09/01/2025
Chương 9:
10/01/2025
Chương 10:
10/01/2025
Chương 11:
10/01/2025
Chương 12:
10/01/2025
Chương 13:
10/01/2025
Chương 14:
10/01/2025
Chương 15:
10/01/2025
Chương 16:
10/01/2025
“Ta đã liên lạc với quận thủ cửu châu, đợi thêm ba tháng, nếu phụ hoàng vẫn không thể giải quyết ổn thỏa, quận thủ cửu châu sẽ hiệu triệu bách quan, tiến kinh thanh trừng gian thần.”
Ý Chu Toản là dùng Thẩm Liễu Nhứ để tế trời.
Ta lắc đầu:
“Để nàng ta ch*ết dưới đao tướng quân, chẳng phải quá dễ dàng cho nàng ta sao?”
“Nàng ta muốn làm thiên mệnh chi nữ, vậy thì ta sẽ cho nàng ta toại nguyện.”
Thẩm Liễu Nhứ muốn lấy danh thiên mệnh chi nữ để tô vàng lên chính mình.
Ta, một bạch liên tiên tử thiện lương, làm sao có thể không giúp nàng thêm một mồi lửa?
Trong sân viện của hoàng cung, ta cẩn thận viết xuống mười hai chữ.
Chẳng qua chỉ mười ngày, toàn bộ trẻ con kinh thành đều bắt đầu truyền nhau hát một bài đồng dao:
“Thiên mệnh nữ, phượng hoàng mệnh, ai có được nàng, thiên hạ trong tay.”
Khi ta đang luyện chữ trong Đông cung, một đoàn người không mời mà đến xông vào.
Đi đầu chính là Thẩm Liễu Nhứ, trong y phục cung phi lộng lẫy. Nàng ta không màng lễ nghi, lao đến hất tung nghiên mực của ta.
“Là ngươi hại ta, đúng không, là ngươi hại ta!”
Ta gỡ bỏ bàn tay nàng đang siết chặt lấy cổ áo mình, giọng bình tĩnh:
“Thẩm cô nương… À không, giờ phải gọi là Thẩm tiệp dư.”
Ta hành lễ theo đúng lễ nghi:
“Ngài là một phi tần trong hậu cung, tự tiện xông vào Đông cung của thái tử, e rằng không hợp lễ nghi chăng?”
“Chính ngươi lan truyền chuyện ta là thiên mệnh chi nữ, chính ngươi xúi giục hoàng đế nạp ta làm phi, khiến ta không còn cơ hội gả cho Chu Hoàng, đúng không?”
Đến bây giờ, Thẩm Liễu Nhứ vẫn nghĩ rằng ta đang tranh giành nam nhân với nàng ta.
Thật buồn cười.
Chỉ là một nam nhân thôi, có đáng để ta hao tổn tâm sức lớn như vậy không?
Thứ ta muốn là ngôi vị chí tôn tối thượng, là cơ hội cùng trị vì thiên hạ.
Ta đã biết ánh mắt của hệ thống chọn người thật kém cỏi từ lâu, người sau không bằng người trước, nhưng không ngờ lại kém đến mức này.
Ta thậm chí không buồn giải thích:
“Thẩm tiệp dư, thiên mệnh chi nữ chẳng phải chính ngài tự xưng sao? Cớ gì lại đổ trách nhiệm lên đầu thần nữ?”
Khi đến gần nàng ta, ta hạ thấp giọng, thì thầm bên tai nàng ta:
“Ngươi đúng là ngu như heo. Thử hỏi trên đời này, có hoàng đế nào, khi vẫn còn sống, lại để nhi tử của mình cướp lấy quyền lực tối cao?”
“Từ xưa tới nay, hoàng gia không có phụ tử, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu, ngươi còn muốn xoay sở giữa vài nam nhân sao?”
“Ngươi không cảm thấy bản thân rất nực cười sao?”
Nói xong, ta cố ý ngẩng đầu nhìn nàng ta với vẻ mặt đầy thách thức.
Quả nhiên, nàng ta không kiềm chế được mà tát ta một cái.
“Chát!”
Đau thật. Ta đưa tay ôm mặt, làm ra dáng vẻ yếu đuối nhất, ép ra vài giọt nước mắt.
“Thẩm tiệp dư, thần nữ từ trước đến nay đều giữ bổn phận, không ra khỏi Đông cung nửa bước.”
“Không biết thần nữ đã làm gì đắc tội với ngài, lại phải chịu tai họa này, khiến ngài muốn gi*ết thần nữ.”
“Xin tiệp dư nói rõ, để thần nữ chết cũng được hiểu rõ ràng.”
Thẩm Liễu Nhứ trợn to mắt, tức giận đến mức hét lớn:
“Ta nói muốn giết ngươi khi nào? Ngươi ngậm máu phun người!”
Ta khóc càng thảm thiết, ngay cả góc độ khuôn mặt ướt lệ cũng đã tính toán tỉ mỉ.
Phải bảo đảm rằng Chu Hoàng, người đang quan sát từ xa, có thể nhìn thấy rõ ta – vị hôn thê trước đây của hắn, một tiểu thư ngoan ngoãn chưa từng gây chuyện, giờ đây lại bị nữ nhân mà hắn từng yêu thương, hiện giờ còn là kế mẫu của hắn, hành hạ đến mức nào.
Ta yếu đuối thế này, vô hại thế này cơ mà.
Làm sao một người si tình như Dự vương lại có thể để ta bị đối xử như vậy?
“Thẩm tiệp dư đến Đông cung để ra oai phủ đầu sao?”
Chu Hoàng bước tới bên cạnh ta, đỡ lấy ta đứng dậy, ân cần hỏi han.
Ta khẽ lắc đầu, đáp nhẹ:
“Không đau.”
Dĩ nhiên, khi nói câu này, ta cố ý quay mặt sang, để hắn nhìn rõ dấu tay đỏ ửng trên má ta.
Chu Hoàng tận mắt chứng kiến Thẩm Liễu Nhứ ra tay, kết hợp với việc nàng ta đã bỏ hắn leo lên long sàng, làm hắn mất hết thể diện, nên cơn tức giận càng dâng lên.
Chu Hoàng không giữ được sự độ lượng, dùng quyền lực của một hoàng tử, đuổi Thẩm Liễu Nhứ ra khỏi Đông cung.
Dù Thẩm Liễu Nhứ có giải thích thế nào, Chu Hoàng cũng không nghe.
Hắn là người tận mắt chứng kiến Thẩm Liễu Nhứ kiêu căng, ngạo mạn như thế nào, còn ta làm sao cam chịu, làm sao có thể nghe lời biện hộ của nàng ta nữa?
Đặc biệt là Thẩm Liễu Nhứ lại còn đội cho hắn một chiếc “mũ xanh.”
Thẩm Liễu Nhứ tức giận đến mức muốn đổ bệnh, lại trút hết giận dữ lên đầu ta, rồi quay người bỏ đi.
Ta thấy nàng ta tức giận đến mức muốn ngã bệnh, thì trong lòng không khỏi thầm vui mừng.
Chu Hoàng còn tưởng ta chưa quên hắn, với vẻ mặt tình thánh, hắn ân cần hỏi:
You cannot copy content of this page
Bình luận