Kiến Cỏ Xoay Chuyển Càn Khôn

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

 

Ta cắn ngón tay, viết nguyện ước lên giấy.

 

“Người sống, dù sao cũng cần có chút hy vọng.”

 

Trong khi đám ám vệ lặng lẽ cắt dây trói của Thế tử phía sau xe ngựa, lưỡi dao của ta đã kề sát cổ hắn.

 

“Ngươi cũng thương nhi tử đấy chứ.”

 

Ta lục lọi trên người Thế tử, lấy ra một chiếc túi rồi ném thẳng vào trong lùm cây.

 

“Ngươi tự nhận thay trời hành đạo vì Giang Thành, nhưng nhi tử của ta chưa từng gi*ết hại người Giang Thành, vì sao lại phế hắn?”

 

Bắc An Vương trong bóng tối giận đến phát run.

 

“Những năm qua thế tử hoành hành cướp bóc, hại không ít mạng người. Huống chi ta chỉ là báo thù, chẳng liên quan gì đến thay trời hành đạo.”

 

Ta dùng mũi đao nâng cằm Thế tử lên.

 

“Thứ kia còn không lớn bằng ngón tay của ta, giữ lại cũng chẳng ích gì, thà cắt bỏ để trị tận gốc.”

 

Lưỡi đao của ta đã cứa qua cổ hắn, từng giọt máu nhỏ xuống đất.

 

“Phụ vương cứu con!”

 

“Con ta trọng thương, Thái tử lại không hề hấn gì, tên hoàng đế khốn kiếp còn dám không thừa nhận hắn là người của mình sao!”

 

Bắc An Vương vì con trai mà mất hết bình tĩnh.

 

“Những gì hoàng đế hứa cho ngươi, ta đều có thể cho.”

 

“Ngươi đâu phải hoàng đế, đâu thể viết tội kỷ chiếu.”

 

(Tội kỷ chiếu: Một loại sắc lệnh của các vị quan chính thức trong thời kỳ phong kiến TQ, mục đích nhằm thừa nhận các sai lầm và thay đổi các chính sách.)

 

Ta tiếc nuối lắc đầu.

 

“Chờ ta gi*ết ngươi – tên nghịch thần này – hoàng đế sẽ phong ta làm Thái tử phi.”

 

“Im miệng! Bọn tiểu nhân như ngươi chỉ muốn khiến thiên hạ đại loạn!”

 

Từ trong bụi cỏ, một vị tướng quân của Ngự Lâm quân nhảy ra.

 

“Vương gia đừng tin nàng, kẻ này từng gi*ết hại hàng trăm quan viên kinh thành, sao có thể là người của bệ hạ?”

 

“Toàn là mấy tên không quan trọng. Bệ hạ nói bọn họ không phải người của ngài, bảo ta loại bỏ thôi.”

 

Ta nói với giọng đầy khinh thường.

 

“Quan viên nhất phẩm mà ngươi nói là không quan trọng à?”

 

“Kẻ hay gi*ết người đều hiểu rõ, lúc ra tay chỉ cần xác nhận mục tiêu là đủ, ai lại đi kiểm tra phẩm cấp của hắn?”

 

Ta liếc mắt nhìn Bắc An Vương, thấy rõ trong mắt hắn đã có sự dao động.

 

“Đi gọi cẩu hoàng đế đó ra đây, ta có vài chuyện muốn hỏi thẳng hắn!”

 

“Vương gia cẩn trọng lời nói! Đây rõ ràng là kế sách của ả.”

 

Vị tướng quân đỏ bừng mặt khuyên can.

 

“Bản vương còn dám tự mình đến gặp ả, hắn lại trốn như con rùa rụt cổ.”

 

Bắc An Vương bỗng cười lớn.

 

“Ta hiểu rồi, chắc chắn là do các ngươi quá vô dụng, khiến hắn sợ hãi bị gi*ết!

 

“Nói với hoàng đế, hôm nay nhi tử của ta ch*ết ở đây, Bắc Vực ta không ngại san bằng giang sơn của hắn một lần nữa đâu.”

 

15

 

Lửa trại sáng rực trong rừng, ta ngồi bên đống lửa, tay trái ghì chặt Thế tử, tay phải ôm Thái tử.

 

“Cho dù ngươi gi*ết ta để lập công với hoàng đế, ngươi cũng không thể làm Thái tử phi.”

 

Bắc An Vương ngồi cách đó không xa, ánh mắt sắc bén xuyên qua ánh lửa.

 

“Không bằng theo ta, khi ta đoạt được thiên hạ, ta sẽ để Thái tử làm nam sủng của ngươi.”

 

“Ta vừa mới phế nhi tử của ngươi đấy.”

 

Ta dùng mũi đao khơi lửa, cười nhạt.

 

“Lửa này vẫn còn nhỏ quá.”

 

“Dù nó bị phế, nó vẫn là con trai ta. Ta chỉ hy vọng nó sống tiếp.”

 

Trong mắt Bắc An Vương thoáng hiện vẻ ôn hòa.

 

“Ta không phải người tốt, nhưng ta muốn làm một người phụ thân tốt.”

 

“Ngươi làm ta nhớ tới cha của ta, ông ấy cũng rất yêu thương ta.”

 

Ta khẽ động lòng, nhưng trong nháy mắt đã lao tới kề dao vào cổ ông ta.

 

“Nhưng cha ta ch*ết vì các ngươi.”

 

Ta gằn từng chữ, lưỡi đao ghì sát cổ ông ta.

 

“Người của hoàng đế đã ở đây, sao còn trốn chui trốn nhủi làm gì?”

 

“Trẫm hứa hẹn với ngươi khi nào?”

 

Một giọng nói trầm thấp vang lên, vị đế vương với long bào vàng rực ung dung bước ra.

 

“Ha ha ha ha! Ta đã nói rồi, tên cẩu hoàng đế này sẽ không giữ lời hứa đâu!”

 

Bắc An Vương ngửa mặt cười to.

 

“Bệ hạ không giữ lời.”

 

Ta cúi đầu như kẻ bị phản bội, thì thầm vào tai Bắc An Vương:

 

“Rừng này dày đặc, chỉ cần một mồi lửa, không ai có thể sống sót. Khinh công của ta tuyệt diệu, có thể đưa ngươi và công tử thoát thân.”

 

“Bắn hỏa tiễn!”

 

Bắc An Vương hạ lệnh không chút do dự.

 

Ta lạnh lùng cười thầm.

 

Trong mắt hắn, chỉ có mạng của hắn và nhi tử là đáng giá, còn những kẻ khác chỉ là sâu kiến.

 

Lửa bùng lên ngùn ngụt, khắp nơi rơi vào hỗn loạn.

 

“Chúng ta cứ đi thế này sao? Nhỡ hoàng đế chưa ch*ết thì sao?”

 

Ta tiếc nuối lắc đầu.

 

“Hay là nhân lúc hỗn loạn này gi*ết luôn hoàng đế, ngươi sẽ lập tức xưng đế.”

 

Ta vừa nói, vừa ép Bắc An Vương tiến lại gần đế vương, đám thị vệ của hắn liền mở đường cho chúng ta.

 

Từ xa, Tiêu Duệ định xông tới nhưng bị Mạnh Viên giữ chặt lại.

 

“Nha đầu kia quả nhiên thông minh, vừa nhìn đã biết ta định làm gì.”

 

“Đồ ngu ngốc!”

 

Hoàng đế gầm lên giận dữ, rút kiếm đ*âm về phía ta.

 

Ta thuận thế đẩy Bắc An Vương lên chắn kiếm.

 

“Các ngươi liên thủ hãm hại ta!”

 

Bắc An Vương ôm vết thương ngã xuống đất, ánh mắt đầy căm hận.

 

“Bắc Vực sẽ không tha cho các ngươi!”

 

Nhân lúc hỗn loạn, ta vung đao ch*ém về phía hoàng đế, chiếc mũ miện trên đầu hắn rơi xuống đất.

 

“Phụ hoàng!”

 

Tiêu Duệ hét lớn, điên cuồng lao về phía ta.

 

Ta giơ cao đao, mạnh mẽ đ*âm xu*yên qua trái tim của hoàng đế, m*áu tươi bắn tung tóe khiến ta bừng tỉnh trong chốc lát.

 

“Kẻ làm hại bách tính Giang Thành, từ hoàng đế, Bắc An Vương, cho đến kẻ ký tên xả lũ, kẻ tàn sát cướp bóc, tất cả đều phải ch*ết!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page