Kiến Cỏ Xoay Chuyển Càn Khôn

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

 

Ta chỉ vào đống thi thể trên mặt đất bằng mũi đao:

 

“Tiêu Duệ, ngươi chọn đi. Ngươi đứng cùng ta hay đứng cùng bọn họ?”

 

“Ngay cả ta, nàng cũng muốn gi*ết sao?”

 

Hắn nước mắt lưng tròng, lảo đảo lui về sau hai bước.

 

“Hai mươi vạn người Giang Thành ch*ết thảm, ta nhận hai mươi vạn lượng bạc của Mạnh Viên, bốn mươi lượng để gi*ết một người, bởi vì giá một tấm vé thuyền rời khỏi Giang Thành năm đó chính là bốn mươi lượng.”

 

Ta mệt mỏi đứng dậy, bước từng bước tiến về phía hắn:

 

“Triều đình và Bắc An Vương coi chúng ta là lũ kiến hôi. Giờ ta sẽ bắt chúng đền mạng cho những con kiến ấy.”

 

Ta rút từ trong áo ra một quyển sổ dày cộm, trên đó ghi đầy danh sách những kẻ ta đã gi*ết suốt những năm qua.

 

“Chọn đi, đừng để ta phải ghi thêm tên ngươi vào đây.”

 

Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng ta đã chớp lấy thời cơ, đánh ngất hắn rồi ôm vào lòng.

 

“Chuẩn bị xe ngựa, người của Thái tử mang theo Thế tử đi cùng ta.”

 

Ánh mắt sắc bén của ta quét qua thuộc hạ của Thế tử.

 

“Ai dám lén lút bám theo, ta sẽ cho kẻ đó đầu lìa khỏi cổ.”

 

Xe ngựa lắc lư khiến ta mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Ta cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng hương thơm nhàn nhạt vương vấn bên mũi vẫn kéo ta vào cơn mộng.

 

Trong mơ, dường như ta quay lại nhiều năm trước, về với ngôi nhà ấm áp khi xưa.

 

Nương đang nấu nồi canh củ sen mà ta thích nhất, đê đệ và muội muội chạy nhảy nô đùa trong sân, cha cầm con dao chuẩn bị thịt gà.

 

Ta vì sợ nhìn thấy m*áu mà đứng run rẩy ở đằng xa.

 

“Con bé ngốc này, lần nào thịt gà cũng sợ đến phát run, phí hoài bao nhiêu sức lực của con.”

 

Cha móc ra ba đồng tiền trong túi.

 

“Ra chợ mua kẹo hồ lô đi.”

 

Cầm tiền trong tay, ta cười tươi chạy vút ra ngoài.

 

“Về sớm nhé, canh củ sen sắp chín rồi, phải ăn lúc còn nóng!”

 

Nhưng ta không bao giờ kịp quay về nữa.

 

Nước lũ đột ngột ập đến nhấn chìm cả trấn nhỏ.

 

Ta bị nước cuốn đi, đến khi tỉnh lại thì xung quanh toàn là thi thể.

 

Nước lũ kéo dài ba ngày, khi nước rút, con đường về nhà vốn chỉ mất một nén nhang, ta lại đi suốt bốn canh giờ.

 

Ngôi nhà đầy khói bếp ngày nào đã bị cuốn trôi.

 

Những củ sen đã lạnh ngắt trôi nổi trên mặt nước.

 

Cha bám lấy cây cột cuối cùng còn sót lại trong nhà, đôi mắt nhắm nghiền, chẳng thể biết rằng nương và đệ đệ muội muội ta đã bị nhấn chìm.

 

Thi thể của gia đình ta đã sưng phù đến mức không còn nhận ra nữa.

 

Ta phát điên kéo từng người ra khỏi nước, nhưng xa xa vang lên tiếng kèn trận của quân Bắc An Vương.

 

Ta bị hàng xóm lôi đi khi đã không còn tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vó ngựa sắt của Bắc An Vương.

 

Binh lính tràn vào thành, tàn sát và cướp bóc.

 

Giang Thành vừa thoát khỏi nước lũ lại chìm trong biển lửa.

 

Những kẻ còn sống sót, lần lượt ch*ết dưới đao kiếm.

 

Ta được một phụ nhân mang thai giấu vào khe hẹp, còn nàng bị kẻ địch mổ bụng ngay trước mắt ta.

 

Đứa trẻ chưa kịp chào đời bị họ x*ỏ lên m*ũi ki*ếm mà cười đùa khoe khoang.

 

Ta muốn bò ra ngoài liều ch*ết với bọn chúng, nhưng tay ta lại bị nàng nắm chặt.

 

“Sống sót, trả thù cho chúng ta.”

 

Giọng nàng run rẩy vì đau đớn.

 

Bọn chúng kéo thi thể nàng đi như kéo một món đồ bỏ đi.

 

Trong lòng bàn tay ta, vài đồng tiền nhuốm đầy máu của nàng.

 

“Sống sót…”

 

Giọng nói của nàng yếu ớt mà bi thương.

 

“Sống sót…”

 

Cơn đau xé tim kéo ta về với thực tại.

 

Khi mở mắt, Tiêu Duệ đang cẩn thận băng bó vết thương cho ta.

 

“Ngươi cố vận nội lực khi bị trọng thương, may mà tỉnh lại rồi, nếu không chẳng phải để ta nhặt được mạng của ngươi sao?”

 

Ta nhìn chuỗi đồng tiền trên cổ tay, nhẹ giọng nói:

 

“Cảm ơn, lại cứu ta thêm một lần nữa.”

 

“Vốn định nhân lúc ngươi yếu mà gi*ết đi, nhưng nhìn thấy ngươi hấp hối, ta lại không nỡ.”

 

Tiêu Duệ dịu dàng nắm lấy bàn tay đầy vết chai sần của ta.

 

“Mối thù của Giang Thành ta sẽ thay nàng báo, nàng mau chóng liên lạc với tổ chức phía sau mà chạy trốn đi, được không?”

 

Ta bật cười thành tiếng.

 

“Ta cũng mong có một tổ chức như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối, người sống sót chỉ có mình ta mà thôi.”

 

Ánh mắt hắn từ thương xót chuyển thành kinh ngạc.

 

“Ngươi gọi đó là báo thù, nhưng chẳng qua là đợi ngươi ngồi lên cao rồi nhẫn nhịn nhiều năm, chờ kẻ địch tự ch*ết mà thôi.”

 

Ta rút tay lại, trên mặt lộ vẻ trào phúng.

 

“Ta muốn bọn chúng sống để chịu trừng phạt, chứ không phải ch*ết trong nhục danh.”

 

“Vào kinh, chắc chắn nàng sẽ ch*ết.”

 

Giọng hắn run rẩy.

 

“Nàng nghĩ Bắc An Vương và Phụ hoàng thực sự quan tâm đến chúng ta sao?”

 

“Chẳng qua họ muốn lợi dụng nàng như một quân cờ để trừ khử đối phương mà thôi.”

 

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt hắn, ta không tự chủ được đưa tay hứng lấy.

 

“Lúc đầu ngươi cũng coi ta là quân cờ, nhưng ta đã bao giờ thuận theo ý ngươi chưa?”

 

Ta nuốt một viên thuốc giảm đau, cười nhạt nói:

 

“Nếu không muốn ta ch*ết quá nhanh, ngươi có thể kể ta nghe vài chuyện về tranh đấu trong triều đình không?”

 

14

 

Xe ngựa lắc lư, cuối cùng cũng tới gần kinh thành.

 

Đúng vào dịp lễ hoa đăng, kinh thành náo nhiệt với tiếng trống chiêng vang trời.

 

Đèn hoa theo dòng sông trôi ra ngoại ô.

 

Xung quanh xe ngựa, vô số thị vệ kinh thành đang lặng lẽ áp sát.

 

“Bây giờ đi thì vẫn còn một đường sống.”

 

“Ta vốn đã bước vào cục diện ch*ết rồi.”

 

Ta tiện tay bắt lấy một chiếc đèn hoa đăng.

 

“Có muốn ước nguyện gì không?”

 

“Nàng còn tin vào mấy thứ này à?”

 

Hắn ngước mắt nhìn những binh lính đang áp sát.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page