“Ngươi có ch*ết cũng không chịu nhận thua.”
Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn hai người, hắn cởi y phục của ta định xem vết thương, nhưng ta liền giữ chặt lại.
“Đổi người khác đi được không?”
Dù sắp ngất đi, ta theo bản năng giữ gìn sự trong sạch của mình.
“Ta có chút hiểu biết y thuật, nếu đổi người khác, ngươi mất máu quá nhiều ta sẽ không quản.”
Ta lập tức ngoan ngoãn thả tay ra.
Hắn nhét một chiếc khăn tay vào miệng ta, mùi hương lan nhàn nhạt lan tỏa.
Giây tiếp theo, từng mũi tên được hắn rút ra, thuốc trị thương cay xè cũng theo đó đắp vào.
Ta đau đến mức siết chặt eo hắn theo bản năng.
Thân thể hắn khựng lại, dường như muốn thoát ra, nhưng ta ôm càng chặt hơn.
Từng mũi tên rút ra, ta đau đến ngất đi rồi lại tỉnh lại vì cơn đau.
“Đã xong rồi.”
Giọng hắn khe khẽ.
“Đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
Không biết đã bao lâu, ta tỉnh lại vì cơn đau răng.
Hôm nay là ngày gì vậy, đau đớn đến từ mọi phía!
Ta mệt mỏi mở mắt, thấy hắn đang cẩn thận băng bó vết thương cho ta.
“Ngủ được không? Ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta, giọng nói dịu dàng vô cùng.
“Đau.”
Ta yếu ớt chỉ thốt ra một chữ, gắng sức giơ tay chỉ vào miệng mình, ý bảo hắn lấy thuốc trị đau răng ra.
Khuôn mặt hắn trong nháy mắt đỏ bừng, xấu hổ đỡ ta ngồi dậy.
Đúng lúc ta nghĩ hắn sẽ lấy thuốc, hắn lại… cúi đầu hôn lên môi ta!
Nụ hôn kéo dài trọn nửa nén hương, hắn mới chậm rãi buông ta ra.
“Hôn nàng sẽ không đau nữa phải không?”
Đôi mày mắt dịu dàng của hắn thoáng hiện nét ngại ngùng.
“Trong kịch bản quả thật nói hôn có thể xoa dịu cơn đau.”
Ta giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hé miệng chỉ vào hàm răng của mình.
“Là phải hôn sâu à?”
Cái gì cơ!
Ta còn chưa kịp dùng giọng khàn khàn để phản bác, hắn đã cúi xuống hôn ta lần nữa.
Nụ hôn của hắn vừa sâu vừa triền miên, bàn tay dần dần luồn vào trong y phục của ta.
Khoan đã! Hắn không chỉ định cưỡng hôn ta, mà còn muốn làm điều kia sao!
Đồ vô lương tâm, ta chỉ là một con nhím vừa bị nhổ hết gai mà thôi!
11
Bị hắn hôn đến choáng váng, ta không còn chống đỡ nổi, ngất lịm đi.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, hắn đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, ung dung đốt hương, thoạt nhìn như một vị tiên nhân thoát tục không vướng bụi trần.
“Vì nàng gi*ết Kha Minh đoạt thuốc, giờ thiên hạ đều cho rằng nàng là người của ta.”
Hắn khẽ thở dài.
“Hôm nay thế tử Bắc An Vương và Mạc Lý đại tướng quân cũng đã tới Hải Thành.”
“Mặt mũi của ngươi thật không ra gì, Bắc An Vương còn chẳng thèm tự mình đến gặp.”
Ta yếu ớt chống thân ngồi dậy.
“Mạc Lý là tâm phúc của Bắc An Vương, xưa nay đều thay Bắc An Vương vào kinh yết kiến Hoàng thượng, bình thường ta muốn gặp hắn cũng phải đưa bái thiếp.”
“Thế là nhờ ta mà ngươi nở mày nở mặt rồi.”
Ta thử vận nội lực, rồi chợt phát hiện thương thế quá nặng, hiện giờ không thể chế ngự hắn và đám hộ vệ kia.
“Ngươi không giao nộp ta, rốt cuộc là muốn gì?”
“Ta muốn hợp tác với tổ chức phía sau nàng, các ngươi giúp ta lật đổ Bắc An Vương. Đổi lại, ta sẽ thuyết phục Phụ hoàng ban bố tội kỷ chiếu để an ủi linh hồn bách tính Giang Thành.”
Ta phụt một tiếng bật cười, vết thương bị kéo động, đau đến mức cả người run lên.
“Lại đau rồi sao?”
Hắn đứng dậy định đỡ ta.
Ta sợ đến mức lùi ngay lại:
“Ngươi lại muốn hôn ta à!”
“Đây là thuốc giảm đau, ta tự nghiên cứu ra đấy, rất hiệu nghiệm.”
Hắn lấy một viên thuốc ra, vẻ mặt đắc ý như đang khoe bảo vật.
Ta nhận lấy viên thuốc, ngắm nghía một hồi.
“Sợ ta hạ độc sao?”
Ta cười cười, nuốt viên thuốc vào bụng.
“Hợp tác vui vẻ. Giờ ngươi muốn ta làm gì?”
“Điện hạ, thuyền đã chuẩn bị xong. Người của Bắc An Vương đã hoàn toàn tiếp quản Hải Thành, điện hạ cần rời đi ngay lập tức.”
“Bước đầu tiên, chúng ta rút lui.” Hắn dịu dàng vuốt nhẹ chóp mũi ta.
Cửa mở ra, quý nữ Mạnh Viên đã cung kính đứng đợi.
“Ta và hắn không có gì.”
Vừa dứt lời, ta lập tức nhận ra không đúng.
“Ngươi cũng là người của hắn à?”
“Cô nương mau lên đường đi.”
12
Ánh trăng treo cao, mặt hồ yên ả như gương nhưng lại ẩn chứa sát cơ.
“Có người đang theo dõi ngươi.”
Ta giữ chặt hắn khi hắn định bước lên thuyền.
Hộ vệ của hắn lập tức rút đao, hướng về phía con thuyền.
Đèn lồng đỏ trên thuyền đồng loạt thắp sáng, ngay sau đó, trong rừng cũng xuất hiện vô số đèn đỏ, ánh sáng đỏ tươi như máu bao trùm khắp nơi, áp lực đến ngạt thở.
“Con thuyền này không xứng với thân phận của Thái tử điện hạ, vi thần đã chuẩn bị thuyền khác. Điện hạ, xin hãy theo thần trở về phủ nghỉ ngơi.”
Mạc Lý từ từ bước ra từ khoang thuyền.
Ta còn đang do dự có nên ra tay hay không, thì hắn đã chắn trước mặt, bảo vệ ta ở phía sau.
“Muốn sống thì mau trốn kỹ vào.”
“Vị sau lưng điện hạ chính là Thôi Đường Lê nhỉ?”
Hắn lắc đầu tiếc nuối.
“Sư phụ ngươi là đại thiện nhân thiên hạ, không ngờ lại dạy ra một sát thủ như ngươi.”
Hắn vô thức ra hiệu cho đám thị vệ xung quanh, dường như muốn liều ch*ết một trận.
“Trên cây có cung thủ, ta không muốn lại biến thành con nhím nữa.”
Ta nắm lấy bàn tay đang run rẩy của hắn.
“Đối mặt với kẻ ác, chạy trốn là vô ích.”
Đoàn người Thái tử bị ép đưa lên một cỗ xe ngựa.
Ta vén rèm xe lên, ánh mắt giao với Mạc Lý đang ngồi trên lưng ngựa, bỗng nhiên tay ta bị Tiêu Duệ nắm chặt.
“Đừng sợ, có ta ở đây.”
Hắn nhẹ nhàng đặt vào tay ta hai viên kẹo.
“Đây là kẹo ta mới nghiên cứu, có thể chữa đau răng.”
“Ngốc nghếch.”
Ta lạnh mặt đáp, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn bỏ kẹo vào miệng.
You cannot copy content of this page
Bình luận