Không cần họ đến, chỉ riêng những bằng chứng này thôi cũng đã đủ bóc trần thân phận giả mạo của người phụ nữ kia.
Không muốn bị bắt tại trận, bà ta bỗng quỳ sụp xuống đất, chỉ tay vào Diệp Phương Phi, khai ra toàn bộ sự việc: “Không liên quan đến tôi đâu, là cô gái kia cho tôi hai trăm tệ, bảo tôi nói như vậy.”
Gậy ông đập lưng ông, Diệp Phương Phi mặt đỏ gay phản bác: “Tôi không biết gì hết, dì à, dì với Lương Vi Vi có ân oán riêng gì thì đừng kéo tôi vào…”
Chát!
Chưa kịp nói hết câu, mẹ tôi đã lao tới tát cho cô ta mấy cái như trời giáng.
Mẹ của Diệp Phương Phi ngồi ở trong lớp hét lên như lợn bị chọc tiết, từ ghế bật dậy lao tới phía mẹ tôi: “Đồ già chết tiệt, bà dám đánh con gái tôi!”
Cảnh sát phản ứng rất nhanh, ngăn bà ta lại, cũng kéo mẹ tôi ra.
Mấy cái tát giáng xuống, gương mặt trắng nõn của Diệp Phương Phi đỏ bừng lên, rất nhanh đã sưng phù.
“Đánh cái đồ độc ác mất nhân tính này! Dám bắt nạt cháu gái tôi như thế, tưởng nhà họ Lương chúng tôi không có ai hay sao hả?”
8.
Diệp Phương Phi ôm má khóc đến mức thở không ra hơi: “Không phải, tôi không làm vậy!”
Tôi lạnh lùng bước lên: “Tôi đoán trước là cháu sẽ nói vậy rồi, dù sao thì con nhỏ này toàn nói dối, chẳng có câu nào là thật.”
“Nhưng không sao, lúc nãy cháu bắt nạt Vi Vi, tôi đã quay video lại rồi.”
Tôi lấy video trong điện thoại ra, giao cho cảnh sát.
Tôi đứng ngoài chứng kiến từ đầu đến cuối mà không lên tiếng, không phải vì muốn xem kịch vui, mà là ngay khi phát hiện có điều bất thường, tôi đã lấy điện thoại ra quay lại.
Diệp Phương Phi tức điên: “Cô thật độc ác, dám lén quay video!”
Câu đó làm tôi bật cười.
Cô ta là kẻ bắt nạt, bỏ tiền thuê người hãm hại Vi Vi mà không ác độc, lại quay sang chửi tôi là ác độc?
Diệp Phương Phi còn cố cãi: “Tôi chỉ đùa một chút với Lương Vi Vi thôi mà.”
Vi Vi liền phản bác: “Cái này gọi là đùa sao? Rõ ràng là bắt nạt học đường trắng trợn, và chuyện như vậy, tôi đã nhịn suốt ba năm rồi. Lần này cậu còn quá đáng hơn, thuê người diễn kịch, bôi nhọ tớ và cả gia đình tôi.”
Lúc này mẹ của Diệp Phương Phi cũng hoảng, tát con gái mình mấy cái: “Đồ ranh con, mẹ cho mày đi học mà mày đi bắt nạt bạn à? Mày làm mẹ quá thất vọng rồi, còn không mau xin lỗi bạn đi!”
Diệp Phương Phi bị tát đến nước mắt lưng tròng, nhưng không dám khóc, chỉ đành nhẫn nhịn nghe lời mẹ xin lỗi.
“Xin lỗi Lương Vi Vi, tớ không cố ý, chỉ là đùa một chút thôi… tớ biết sai rồi, xin cậu tha thứ cho tớ một lần.”
Tôi liếc nhìn mẹ của Diệp Phương Phi, bà ta đúng là giỏi trò “to chuyện hóa nhỏ, nhỏ chuyện hóa không”.
Chuyện bắt nạt học đường đã nghiêm trọng đến mức báo cả cảnh sát rồi, giờ lại muốn dùng một câu “xin lỗi” để cho qua?
“Xin lỗi mà có ích thì cần gì đến cảnh sát?”
“Khi con gái bà ngang nhiên bắt nạt bạn học ngay trước mặt bà, bà ở đâu? Giờ lại nhảy ra giả vờ cao thượng?”
Kiếp trước khi Vi Vi chết thảm, Diệp Phương Phi vẫn thản nhiên tận hưởng kỳ nghỉ hè.
Dù sau đó chúng tôi biết được sự thật, nhưng vì không có bằng chứng và Vi Vi cũng đã mất, chẳng làm gì được cô ta.
Lần này, tôi nhất định bắt Diệp Phương Phi phải trả giá!
Sự việc ầm ĩ đến mức không chỉ báo cảnh sát, mà cả hiệu trưởng Nhất Trung cũng bị kinh động, lập tức tới nơi.
Hiệu trưởng bước ra hòa giải, an ủi chúng tôi, còn nói sẽ lập biên bản xử lý Diệp Phương Phi.
“Chỉ lập biên bản thôi sao? Một học sinh đạo đức kém như vậy, làm xấu danh tiếng cả trường Nhất Trung, các người còn muốn bao che cho cô ta à?”
Hiệu trưởng nhíu mày: “Vị phụ huynh này, vậy cô muốn xử lý thế nào?”
“Đuổi học, và chuyển cháu gái tôi sang lớp khác.”
Nói tới đây, tôi lạnh lùng nhìn về phía đám phụ huynh lớp chọn nãy giờ im bặt – lúc trước không phải còn mắng Vi Vi dữ lắm sao?
You cannot copy content of this page
Bình luận