Khuyến Khích Chị Dâu Sinh Con Thứ Hai

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

5.

 

Đến ngày họp phụ huynh, Dư Tú Lan dậy từ rất sớm, trang điểm đậm, ăn mặc lòe loẹt, ra vẻ rạng rỡ.

 

Mẹ tôi còn tưởng cô ta thông suốt rồi, chịu đi họp phụ huynh cho Vi Vi. 

 

Ai ngờ cô ta lại lấy điện thoại gọi cho anh tôi: “Chồng ơi, anh khi nào về thế, em nhớ anh chết mất.”

 

“Anh không biết đâu, dạo này em giảm được mấy cân rồi đấy, dáng đẹp hơn hẳn. Ai cũng khen em vòng nào ra vòng nấy, nhìn quyến rũ lắm cơ.”

 

Tôi nhìn cái eo thùng phuy của Dư Tú Lan, suýt nữa thì nôn hết bữa sáng.

 

“Ở chỗ làm có mấy em trai tặng hoa theo đuổi em cơ đấy, nhưng em từ chối rồi, vì em là phụ nữ đã có chồng mà~”

 

Nghe tiếng cười khúc khích như gà mái già của Dư Tú Lan, trong lòng tôi nổi hết da gà, không biết thanh niên nào mắt mù đến thế.

 

Không chịu nổi nữa, để khỏi bị tra tấn thêm, tôi vội vàng rời khỏi phòng khách.

 

Đúng lúc tôi chuẩn bị xuất phát, Dư Tú Lan kéo cửa xe tôi ra, cúi người chui vào.

 

“Tôi muốn ra ga tàu cao tốc, tiện đường chở tôi đi luôn.”

 

Cô ta dửng dưng không có chuyện gì xảy ra, ra lệnh cho tôi với giọng đầy mùi nước hoa nồng nặc đến mức làm mũi tôi nhột nhạt liên tục.

 

Trước khi hắt xì hơi, tôi vội hạ cửa kính cho thông thoáng.

 

Lúc đó tôi mới quay sang nhìn Dư Tú Lan ngồi ghế phụ: “Ra ga tàu cao tốc? Cô định đi tìm anh tôi thật đấy à?”

 

Tôi đoán trúng. 

 

Dư Tú Lan đúng là định đi tìm anh tôi, còn bảo muốn cho anh ấy một “bất ngờ”.

 

“Đây là lãng mạn của người trung niên đấy. Tôi linh cảm lần này dễ có con trai hơn.” Cô ta vén tóc, nở một nụ cười tự cho là quyến rũ.

 

Sắc mặt tôi lạnh hẳn: “Hèn gì sáng sớm cô đã phát điên trong phòng khách.”

 

Dư Tú Lan tức tối: “Cô nói gì?”

 

“Tôi nói cô giả vờ yêu đương, thả thính lố bịch. Tôi không muốn xe tôi toàn mùi nồng nặc, xuống xe ngay, tôi không có rảnh mà đưa cô đi.”

 

Dư Tú Lan nắm chặt dây an toàn không chịu: “Cô có tin không, tôi sẽ nói với anh cô. Cô dám đối xử với tôi thế này, chờ anh cô về sẽ dạy cho cô một bài học!”

 

“Ôi tôi sợ quá cơ! Có bản lĩnh thì đi mà méc!”

 

Nói xong, một tay tôi đẩy cô ta ra khỏi xe, rồi lau kỹ lại chỗ cô ta vừa ngồi.

 

Dư Tú Lan tức đến mức đứng bên ngoài xe chửi rủa ầm trời.

 

Tâm trạng tôi lại thấy khoái chí, lái thẳng xe đến Nhất Trung tham dự buổi họp phụ huynh của Vi Vi.

 

Trước giờ, người đi họp phụ huynh cho Vi Vi luôn là anh tôi. 

 

Lần này vì Dư Tú Lan hứa sẽ đi, nên anh ấy mới yên tâm đi công tác, ai ngờ cô ta nói một đằng làm một nẻo, mà bên anh tôi cũng không xin nghỉ được.

 

Vì vậy, tôi bàn với mẹ rồi quyết định mình sẽ đi họp phụ huynh thay.

 

Trước khi ra khỏi nhà còn phải đấu khẩu với Dư Tú Lan một hồi, nên lúc tôi đến trường thì đã gần sát giờ.

 

Tôi lại không quen đường trong trường Vi Vi, phải tìm mười phút mới thấy được tòa nhà dạy học. Đúng lúc đó, tôi thấy Vi Vi bước ra từ tòa nhà.

 

Tôi vừa định gọi thì một giọng nói lạ chợt vang lên…

 

“Lương Vi Vi, không phải cậu nói lần này mẹ cậu sẽ tới dự họp phụ huynh sao? Tôi tìm quanh một vòng mà chẳng thấy đâu cả, chẳng lẽ cậu cố tình nói dối?”

 

5.

 

Giọng điệu của người nói rõ ràng chẳng có ý tốt gì cả. 

 

Nói dối ư? Vi Vi cần gì phải nói dối?

 

Dư Tú Lan đúng là đã hứa sẽ tới họp phụ huynh, nhưng cuối cùng lại cho Vi Vi leo cây.

 

“Không có, mẹ tôi có việc đột xuất, không rảnh để tới.” Vi Vi nói với giọng nhàn nhạt, trên mặt không thể hiện vui buồn.

 

Câu trả lời này hình như không khiến đối phương hài lòng, không buông tha: “Lúc nào cũng đột xuất à? Tôi nghe nói mẹ cậu từ nhỏ đến lớn chưa từng tham gia họp phụ huynh lần nào. Cậu là con nhà đơn thân chứ gì? Chỉ có bố, còn mẹ thì chết lâu rồi phải không?”

 

“Câm mồm! Mẹ cậu mới chết ấy!”

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page