Danh sách chương

Nhưng nói câu này đã quá muộn, Vi Vi đã bị đánh thức, dụi mắt bước ra khỏi phòng.

 

Nhìn quầng thâm dưới mắt nó, tim tôi nhói đau. 

 

Tôi định bảo con bé quay lại ngủ tiếp thì Dư Tú Lan lại lên tiếng: “Đã dậy rồi thì học luôn đi. Mẹ mày còn đang cố gắng giảm cân, một học sinh lớp 12 như mày sao còn ngủ? Giờ chỉ còn ba tháng nữa là thi đại học rồi.”

 

Lần đầu tiên nghe cô ta chủ động nhắc đến chuyện học hành của Vi Vi, vậy mà lại với giọng điệu dửng dưng như vậy, tôi tức đến bật cười.

 

“Nó học đến mười hai giờ mới ngủ, tính ra cũng mới được ngủ có năm tiếng. Học sinh lớp 12 thì không phải con người à? Vì học mà phải bỏ luôn sức khỏe, liều mạng à?”

 

Dư Tú Lan trợn mắt lườm tôi, cho là tôi làm quá lên.

 

Cô ta nói với Vi Vi: “Đừng để ý đến cô của mày, nghe gió là chạy. Ngủ ít một chút thì làm sao mà chết?”

 

“Lần này điểm thi tháng thấp hơn năm điểm, còn có mặt mũi mà ngủ à? Tao thấy mày ngủ quá nhiều rồi, phải học thâu đêm mới xứng với kết quả đi xuống đó.”

 

Lời của Dư Tú Lan khiến cơn buồn ngủ của Vi Vi biến mất hẳn, con bé cắn môi giải thích: “Lần thi tháng này đề khó hơn, điểm của mọi người đều thấp hơn lần trước…”

 

Nhưng với Dư Tú Lan – người chỉ nhìn vào điểm số – thì bất kỳ lý do gì cũng không thể chấp nhận được chuyện Vi Vi thi kém.

 

Cô ta trừng mắt nhìn Vi Vi, vẻ mặt thất vọng: “Thi tệ thì cứ nhận là thi tệ đi, lấy đâu ra lắm lý do thế? Với cái thái độ sống qua loa không chịu cố gắng như mày, ai mà trông mong mày thi đỗ đại học danh tiếng?”

 

3.

 

Thấy Vi Vi sắp bị mắng đến bật khóc, tôi không nhịn được nữa, bước ra chắn trước mặt con bé, trừng mắt nhìn Dư Tú Lan.

 

Vi Vi sợ mẹ nó, chứ tôi thì không.

 

“Cô la cái gì mà la? Vi Vi thi tệ lúc nào? Điểm có thấp hơn lần trước 5 điểm nhưng xếp hạng từ hạng 3 nhảy lên hạng 1 toàn khối, thi tệ cái quái gì?”

 

Đó là Nhất Trung – ngôi trường hội tụ toàn cao thủ, nơi thường xuyên có thủ khoa tỉnh!

 

Nếu kiếp trước không xảy ra chuyện bị hạ thuốc vào cuối cùng, thì việc Vi Vi đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại là chuyện chắc như bắp.

 

Tôi giơ tay lau nước mắt cho Vi Vi, dịu giọng an ủi: “Đừng nghe mẹ cháu nói bậy, cháu làm bài rất tốt, rất giỏi, là niềm tự hào của cả gia đình, cô luôn tự hào về cháu.”

 

Đây là lời thật lòng của tôi.

 

Bố mẹ tôi chỉ học hết cấp ba, tôi và anh trai cũng chỉ vào được một trường đại học bình thường, chẳng ai có thể đạt đến thành tích của Vi Vi.

 

Vì vậy cả nhà đều cố gắng hết sức để tạo điều kiện học tập tốt nhất cho con bé.

 

Nhưng Dư Tú Lan thì lại luôn chống đối chúng tôi.

 

“Cảm ơn cô.” Vi Vi lao vào vòng tay tôi.

 

Cảnh tượng ấy dường như đã chọc giận Dư Tú Lan, cô ta ném sợi dây nhảy xuống đất, bỗng dưng nổi điên.

 

“Ôm lấy Lương Điềm làm gì? Mày quên ai mới là người sinh ra và nuôi lớn mày rồi à? Con ranh chết tiệt, mày với Lương Điềm bắt tay nhau chống đối tao phải không? Nếu mày còn không xuống lầu học ngay, thì buổi họp phụ huynh tuần sau đừng mong tao tham gia!”

 

Lời đe dọa của Dư Tú Lan khiến cơ thể Vi Vi trong vòng tay tôi lập tức cứng đờ, ánh mắt sững sờ không thể tin nổi nhìn mẹ mình.

 

Với một người luôn công khai trọng nam khinh nữ như Dư Tú Lan, việc bỏ công sức vì con gái là một sự lãng phí. 

 

Vì thế, dù thành tích của Vi Vi rất tốt, cô ta cũng chẳng mấy khi tham dự họp phụ huynh.

 

Cô ta cảm thấy dành thời gian đó đi đánh bài còn hơn.

 

Lần này Dư Tú Lan hiếm hoi chịu tham dự họp phụ huynh khiến Vi Vi háo hức lắm, không ngờ lại bị cô ta lấy ra làm công cụ để đấu với tôi.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page