Danh sách chương

Cháu tôi vừa khóc vừa hét lên rằng mình không gian lận.

 

Dư Tú Lan lại hừ một tiếng rồi nói: “Không gian lận thì sao thi đại học tệ thế? Tao thấy chuyện bị hạ thuốc cũng là bịa đặt, tự diễn tự xem thôi.”

 

“Giờ còn diễn tr/ầ/m c/ả/m nữa. Mày tưởng tao tin à? Ngày nào cũng khóc lóc đòi chet, có bản lĩnh thì chet đi!”

 

Câu nói ấy chính là giọt nước tràn ly. 

 

Trong cú sốc tinh thần và cơn kích động quá lớn, cháu tôi thật sự nhảy từ tầng thượng xuống.

 

Chet tại chỗ, thân thể nát bét như vũng bùn.

 

Cả nhà tôi khóc đến nỗi nước mắt như mưa, túm lấy cổ áo Dư Tú Lan đòi cô ta phải đền mạng cho Vi Vi, nhưng cô ta lại gào lên: “Các người trách tôi làm gì? Tôi chỉ đùa với con nhỏ đó thôi, ai biết nó lại yếu đuối đến mức đó?”

 

Câu nói ấy khiến tôi hoàn toàn nổi điên, lao tới đánh cho Dư Tú Lan một trận tơi bời.

 

“Đồ phá hoại, thứ độc ác! Sớm biết cô là loại người này, năm đó thà để anh tôi cắt đứt quan hệ với gia đình cũng không để cô bước chân vào cửa.”

 

Anh tôi – một người đàn ông trưởng thành – cũng khóc đến mức thở không ra hơi.

 

“Là lỗi của tôi, là tôi đã hại chết Vi Vi. Dư Tú Lan, đồ đàn bà độc ác, cô không xứng làm mẹ. Tôi sẽ ly hôn với cô!”

 

Dư Tú Lan hoảng loạn, tìm mọi cách giữ anh tôi lại.

 

Không ngờ lần này anh tôi lại quyết tâm, thà ra đi tay trắng cũng nhất định phải ly hôn.

 

Vào ngày nhận được giấy ly hôn, Dư Tú Lan phát điên, cho rằng tôi là kẻ đầu sỏ đã ngăn cản việc cô ta sinh con trai và phá hoại hôn nhân của cô ta.

 

Để hả giận, cô ta lái xe đâm thẳng vào tôi, miệng thì hét lên điên dại: “Mày hại tao mất hết tất cả, sao mày lại có thể sống bình yên? Mày thương con Vi Vi đó lắm mà, vậy thì xuống dưới đó mà ở cùng nó đi!”

 

Sống lại một đời, lần này gặp cảnh Dư Tú Lan cứ sống chet đòi mang thai đứa thứ hai, tất nhiên tôi sẽ không ngăn cản nữa.

 

Nghĩ đến đây, tôi bật cười nhẹ.

 

“Sinh con phải tranh thủ, không những phải uống vitamin B9 mà còn phải chăm sóc cơ thể thật tốt, cố gắng sinh được con trai nhé.”

 

2.

 

Dư Tú Lan quả nhiên nghe lời tôi.

 

Một người trước giờ toàn ngủ tới trưa mới dậy, hôm sau lại dậy lúc năm giờ sáng để nhảy dây.

 

Tôi hỏi cô ta phát điên gì vậy, Dư Tú Lan thản nhiên đáp: “Chị đang nghe lời em, chăm sóc sức khỏe cho tốt, tiện thể giảm cân luôn, chuẩn bị thật tốt để sinh con thứ hai.”

 

Nghe xong tôi liền hiểu ra ngay.

 

Những năm gần đây Dư Tú Lan ngày càng béo, cân nặng đã vượt quá 75kg, kiểm tra sức khỏe thì phát hiện đủ thứ vấn đề.

 

Vì vậy, người trong nhà đã không ít lần khuyên cô ta giảm cân vì sức khỏe.

 

Nhưng Dư Tú Lan chẳng thèm nghe, vẫn cứ ăn uống thả ga, ăn gà rán nướng xiên không ngừng, thân hình mỗi ngày một phì ra.

 

Không ngờ người từng sống chết không nghe lời khuyên của chúng tôi, giờ lại chủ động giảm cân – nhưng lại vì cậu con trai mà cô ta hằng mong ước.

 

Tôi biết tính Dư Tú Lan thế nào, chẳng buồn tranh luận với cô ta, chỉ nói: “Cô muốn nhảy dây giảm cân thì ra ngoài nhảy, cô nhảy trong nhà thế này thì người khác ngủ thế nào? Nhất là Vi Vi, hôm qua nó học đến mười hai giờ đêm.”

 

Lớp 12 là giai đoạn cấp bách, Vi Vi lại đặc biệt có ý chí vươn lên.

 

Rõ ràng thành tích của nó đã rất xuất sắc rồi, vậy mà vẫn miệt mài học như bao học sinh khác.

 

Ban đêm thì thức khuya học bài, sáng lại dậy sớm đến trường học thêm.

 

“Bên ngoài tối om tôi không dám ra, lỡ gặp biến thái thì sao?” Dư Tú Lan vừa xoa tay vừa làm bộ sợ hãi.

 

Tôi nhìn thân hình tròn trịa của cô ta, bật cười khẩy: “Cô cũng tự tin ghê.”

 

Rồi tôi đổi giọng, nghiêm túc nói: “Cô có dám ra ngoài hay không thì tôi không quan tâm, tôi chỉ yêu cầu một điều – đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của Vi Vi.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page