Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Tôi đáp: “Em chỉ là một người bình thường, một kẻ may mắn.”

 

Đây là điều mà ngay cả Bùi Mẫn và bà Bùi cũng ao ước nhưng không thể có được.

 

Nhưng Giang Tuệ lại hét lên một tiếng, rồi bật khóc.

 

Con bé nổi đien, gào lên rằng tôi đang nói dối, rồi đập phá đồ đạc trong phòng.

 

Tôi cũng không biết phải làm sao, thế là lại vung tay, t.át nó thêm một cái.

 

23.

 

Sau đó, tôi dần dần hiểu rõ quỹ đạo cuộc sống của Giang Tuệ.

 

Dù có hô hào khẩu hiệu bao nhiêu, thì hai con nghien cờ b@c cũng không thể nào dạy dỗ một đứa trẻ nên người được.

 

Ví dụ như lần này, vừa nhận được tiền chia cổ tức, bố mẹ tôi lập tức bay sang Las Vegas, đánh bạc suốt nửa tháng.

 

Những gia sư cũng đều biết rõ bản chất của họ, dần dần chẳng còn ai xem chuyện dạy học là nghiêm túc nữa.

 

Hồi nhỏ, có lần Giang Tuệ thử kéo sai một nốt nhạc, rồi phát hiện ra chỉ cần kiểm soát biểu cảm của mình, thì bố mẹ tôi sẽ hoàn toàn không nhận ra.

 

Thế là con bé càng ngày càng to gan hơn, dứt khoát đứng trước mặt họ mà kéo loạn xạ.

 

Bố mẹ tôi thì vẫn cứ tin nó là thiên tài, vì dù sao cũng đã tốn cả đống tiền để chỉnh sửa gen cho con gái út.

 

Hồi bé, khi các phòng thí nghiệm đó còn hoạt động, Giang Tuệ cũng thường xuyên bị đưa đi khắp nơi.

 

Không biết bố mẹ tôi đã bị lừa bao nhiêu tiền, và cũng không biết con bé đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.

 

Bản thân họ thì dốt nát, chỉ biết vung tiền, rồi suốt ngày nhấn mạnh rằng: “Bố mẹ đã hy sinh rất nhiều vì con.”

 

Cuộc đời của Giang Tuệ, trong mắt họ, chính là một canh bạc mà họ nhất định phải thắng.

 

Giang Tuệ cũng rất tinh ranh, chỉ cần ứng phó qua loa với họ là có thể được yên thân.

 

Vậy nên… Kỹ năng giỏi nhất của nó chính là nói dối.

 

Ở trường, con bé chuyên nhắm vào những bạn học giỏi, b.ắ.t n.ạ.t họ.

 

Ép họ phải giúp mình gi.a.n lận trong các kỳ thi, hoặc thậm chí buộc họ phải ghi tên con bé vào bài làm.

 

Tuổi còn nhỏ, vậy mà đã lừa dối suôn sẻ đến tận bây giờ.

 

24.

 

Chuyện này có hơi sốc.

 

Tôi chợt nhận ra, Bùi Mẫn nói đúng—tôi thực sự không biết cách dạy dỗ trẻ con.

 

Hình như hơi tự tin quá rồi.

 

Tôi nói với Bùi Mẫn: “Em cần có một kế hoạch, cứ như thế này, đến ông nội em dưới mồ cũng phải bật nắp quan tài mà ngoi lên mất.”

 

Anh đáp: “Em chỉ là một đứa nhóc, đừng làm ra vẻ người lớn.”

 

Tôi phát hiện ra anh chẳng giúp được gì cả.

 

Đành vừa mở đống bưu kiện linh tinh của mình, vừa tự tìm cách giải quyết.

 

Kết quả, lại nghe thấy tiếng violin lộn xộn của Giang Tuệ vang lên trong vườn.

 

Tôi rướn cổ nhìn ra, thấy gia sư của con bé đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

 

Thực sự… không biết phải dạy trẻ con thế nào.

 

Nhưng tôi cảm thấy mình không nhịn nổi nữa.

 

Thế là tôi đi ra ngoài, t.át cho con bé thêm một cái.

 

Giang Tuệ: “!!!”

 

Gia sư cũng hoảng loạn: “Đại tiểu thư, chỗ này có camera giám sát đấy! Ông chủ bà chủ đều có thể nhìn thấy!”

 

À đúng rồi, bố mẹ tôi “trọng điểm bồi dưỡng” Giang Tuệ, nên gần như toàn bộ ngôi nhà đều được lắp camera giám sát.

 

Nhưng con nhóc này đã tìm ra góc chet của camera — chính là khoảng sân sau kéo đến cửa sau.

 

Nhưng lúc này chúng tôi… đang đứng ngay trong khu vực giám sát.

 

Dù sao cũng đã đánh rồi…

 

Tôi nhìn Giang Tuệ, cố gắng dịu dàng hết mức có thể: “Muốn kéo đàn thì kéo cho tử tế, đừng có phí phạm tài nguyên.”

 

Con bé gật đầu lia lịa.

 

Tôi quay sang nhìn gia sư: “Tôi không mong anh có đạo đức nghề nghiệp, nhưng kiếm tiền kiểu này cũng không hay lắm nhỉ?”

 

Có cảm giác, ngoài việc đem tiền nướng vào sòng bạc, bố mẹ tôi còn đang đóng “thuế IQ” đều đặn.

 

Gia sư nhìn lên camera giám sát, rồi lại nhìn tôi.

 

Cuối cùng, anh ta chỉ biết im lặng, bắt đầu dạy thật sự.

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page