Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tôi khó nhọc quay đầu nhìn Giang Tuệ: “Chị nói chị lỡ ra tay hơi mạnh, em có tin không?”

 

20.

 

Thật sự là ra tay hơi mạnh rồi.

 

Tay đấm của tôi là do luyện với Bùi Mẫn mà có.

 

Vì vấn đề lệch mục tiêu trong chỉnh sửa gen, gen MAOA của anh — còn gọi là gen bạo lực — đã bị biến dị.

 

Đây là một căn bệnh. 

 

Bà Bùi đã chạy đôn chạy đáo nhiều năm, đầu tư rất nhiều công sức vào cả lĩnh vực sinh học lẫn tâm lý học để điều trị cho anh.

 

Trong đó, có một phương pháp trị liệu tâm lý là rèn luyện khả năng tập trung và kiểm soát bản thân.

 

Để giúp Bùi Mẫn rèn luyện khả năng tự kiểm soát, tôi và bà Bùi đều từng làm bạn tập cho anh.

 

Nhưng dù anh có không nỡ ra tay với chúng tôi đến mức nào, chúng tôi vẫn là đang đánh cược mạng sống.

 

Ngay cả ông nội tôi cũng không biết chuyện này.

 

Từ bé đến lớn, tôi chỉ từng đánh nhau với mỗi mình Bùi Mẫn.

 

Ai mà ngờ được mấy gã to xác kia lại chịu đòn kém đến vậy chứ.

 

21.

 

Tôi kéo Giang Tuệ đang định bỏ chạy quay lại.

 

Con bé ngồi xổm bên cạnh tôi, ôm đầu run rẩy.

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự không biết nên xử lý nó thế nào.

 

Nghĩ mãi, cuối cùng bật ra một câu: “Chỉ vì một phần gà rán mà để người ta sờ mó em, em nghĩ gì vậy hả?”

 

Giang Tuệ ngẩng đầu nhìn tôi, rồi bỗng nhiên như đưa ra quyết định gì đó.

 

“Chị đánh tôi đi! Có giỏi thì đánh tôi đi!”

 

Tôi nói: “Chị không đánh em đâu, tình trạng của em…”

 

Nhưng con bé không nghe! Nó phát đien!

 

Nó túm lấy eo tôi, lắc mạnh liên tục: “Chị đánh tôi đi! Chị mà dám đánh tôi, tôi sẽ đi mách bố mẹ! Tôi…”

 

Haiz! Ồn ào quá đi mất!

 

Tôi vung tay t.át một cái.

 

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

 

Tôi có chút chột dạ, liếc nhìn con bé, rồi lại lấy điện thoại gọi cho Bùi Mẫn.

 

“Ừm, em đánh bị thương hai người… rồi còn đánh cả em gái mình…”

 

Bùi Mẫn chắc hẳn đang chet lặng ở đầu dây bên kia.

 

“Em có từng nghĩ sau này sẽ thế nào không? Em mới mấy tuổi chứ? Có biết chăm trẻ con không? Chính em còn chưa phải người lớn mà!”

 

Tôi nghĩ một lúc, rồi bắt đầu lạc quan một cách mù quáng: “Ôi dào, dù em có tệ thế nào thì vẫn còn tốt hơn bố mẹ em chứ? Ít nhất em không cờ b@c.”

 

Bùi Mẫn nói: “Được rồi….”

 

Anh bảo tôi rời khỏi hiện trường, sẽ lập tức cho người đến xử lý.

 

Tôi cúi đầu nhìn Giang Tuệ lúc này vẫn còn đang run rẩy.

 

Tôi nói: “Từ giờ chị sẽ quản em, em phải nghe lời chị.”

 

Giang Tuệ: “Còn lâu nhá, chị bị đien à?”

 

Tôi nói: “Chị có thể đánh em, nhưng đó là vì muốn tốt cho em.”

 

Sắc mặt của Giang Tuệ lúc này… thật sự không biết diễn tả thế nào cho đúng.

 

22.

 

Đã nói sẽ quản, thì phải quản cho đàng hoàng.

 

Tôi dắt Giang Tuệ về nhà.

 

Bảo mẫu và người làm vườn đều nhìn chị em tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

 

Tôi thấy kỳ lạ — tại sao một đứa nhóc như này lại có thể tác oai tác quái trong nhà mà không ai vạch trần?

 

Theo tôi biết, Giang Tuệ đã học tổng cộng sáu loại nhạc cụ. 

 

Sáng nay gần như thử qua hết, nhưng không cái nào chơi ra hồn.

 

Vậy mà mẹ tôi vẫn tin con bé là thiên tài âm nhạc.

 

Quá kỳ quái.

 

Tôi kiểm tra bài tập của nó — một chữ cũng chưa viết.

 

Rồi lật xem bài kiểm tra — tất cả đều đạt điểm tuyệt đối hoặc gần như tuyệt đối.

 

Con bé đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn tôi với vẻ không phục.

 

“Có những thứ chị có ghen tị cũng vô ích, là do gen quyết định rồi.”

 

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên.

 

Nghe nói, trước khi qua đời, ông nội tôi duy trì liên lạc chặt chẽ với bà Bùi, cũng chính vì Giang Tuệ.

 

Sau khi nghe điện thoại, tôi cảm thấy có chút nặng nề.

 

“Bà Bùi đã lấy được dữ liệu của em.” Tôi nói.

 

Giang Tuệ: “?”

 

“Em thật may mắn. Việc chỉnh sửa gen thất bại, nhưng lại hình thành một chuỗi gen hoàn chỉnh.”

 

Con bé khó hiểu: “Ý chị là gì?”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page