Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Mà thay vào đó, nó chuyển hướng cuộc trò chuyện về phía tôi một cách vô thức: “Tại sao cô ta lại về nhà cùng với chúng ta?”

 

Mẹ tôi dịu giọng dỗ dành: “Bảo bối, dù sao nó cũng là chị của con.”

 

Giang Tuệ lạnh lùng đáp: “Tôi không có một người chị tầm thường như vậy.”

 

Bố tôi cười ha hả, nói: “Con ráng nhịn chút đi, vài năm nữa nó cũng đi lấy chồng thôi.”

 

Giang Tuệ liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng.

 

Tôi vẫn không lên tiếng.

 

13.

 

Về đến nhà, mẹ tôi bảo tôi ở tạm trong căn phòng dưới tầng trệt mà bảo mẫu để trống.

 

“Không chuẩn bị sẵn phòng cho mày, cứ ở tạm đây đi.”

 

Tôi cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn của mình, rồi nói: “Được.”

 

Bị hành hạ cả ngày như vậy, chắc bố mẹ tôi mệt rồi, hai người vừa chửi rủa vừa đi lên lầu.

 

Chỉ có Giang Tuệ đứng dưới nhà, bình tĩnh quan sát tôi từ trên xuống dưới.

 

Tôi cũng nhìn lại.

 

Con bé nói: “Chị là chó à? Bị đối xử như vậy mà cũng không có phản ứng gì.”

 

Tôi bật cười: “Em rất xinh đẹp.”

 

Giang Tuệ rõ ràng không ngờ tôi lại phản ứng như vậy, sững người một lúc lâu.

 

Con bé thực sự rất đẹp.

 

Mới mười ba tuổi nhưng đã cao ráo, đường nét gương mặt là sự kết hợp hoàn hảo của những nét đẹp nhất từ bố mẹ tôi, tạo nên một khuôn mặt không chút tì vết.

 

Cảm giác này… rất giống với Bùi Mẫn.

 

Bọn họ đều là những đứa trẻ đã được chỉnh sửa gen, ngoại hình gần như là lợi thế cơ bản nhất.

 

Có lẽ vì liên tưởng đến Bùi Mẫn, mà đối phương lại mới chỉ mười ba tuổi, nên tôi không ghét con bé.

 

Tôi tiếp tục cười: “Chị không ghét em.”

 

Gương mặt Giang Tuệ lập tức thay đổi: “Chị có bệnh.”

 

Nó tức tối bước lên lầu.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn xung quanh căn nhà này, cái gu thẩm mỹ của đám nhà giàu mới nổi này đúng là…

 

Đột nhiên, tôi thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ tầng hai, nhìn mình chằm chằm.

 

Ánh mắt chạm nhau chưa được mấy giây, con bé đã vội vã chạy mất.

 

14.

 

Vì không mang theo hành lý, nên ngay tối hôm đó, tôi nằm trên giường, lấy điện thoại ra và bắt đầu mua sắm điên cuồng.

 

Tất cả đều quẹt thẻ của Bùi Mẫn.

 

Cuối cùng, anh chịu không nổi, đến hai giờ sáng liền nhắn tin WeChat cho tôi.

 

“Em có thể mua thứ gì ra hồn một chút không?”

 

Tôi không trả lời, vẫn tiếp tục mua sắm.

 

Anh lại không chịu nổi, nhắn thêm một tin nữa: “Cuối cùng cũng chịu mua món gì đó trên ba con số rồi? Là cái gì?”

 

Tôi đáp: “Quần lót.”

 

Thế giới trở nên yên tĩnh.

 

Sau đó, tôi tiếp tục mua sắm.

 

Hơn ba giờ sáng, mắt mỏi nhừ vì nhìn màn hình quá lâu.

 

Rồi tôi ngủ luôn.

 

15.

 

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng đàn violin.

 

Bình thường, chất lượng giấc ngủ của tôi khá tốt… Nhưng tiếng violin này thật sự quá chói tai.

 

Nghe qua có vẻ như đang chơi “Cô gái vùng Arles”…

 

Nhưng nốt nào cũng sai, khiến toàn thân khó chịu.

 

Tôi bò dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng kỳ quái.

 

Giang Tuệ đang luyện violin trong vườn.

 

Gia sư đứng bên cạnh, mặt mày khó coi như vừa ăn phải đất, vì rõ ràng con bé đang kéo loạn xạ.

 

Mẹ tôi thì khác, trang điểm chỉnh tề, trên tay cầm một tách cà phê, đứng bên cạnh con gái, cùng “thưởng thức” buổi luyện đàn.

 

Bà ta trông như đang vô cùng say sưa, nhưng thực chất chẳng hiểu gì cả.

 

Đợi đến khi Giang Tuệ kéo xong, bà ta liền vui vẻ vỗ tay: “Con gái mẹ giỏi quá! Thầy giáo, thầy từng dạy rất nhiều học sinh rồi, có phải Tuệ Tuệ nhà tôi là giỏi nhất không?”

 

Gia sư liếc nhìn sắc mặt của Giang Tuệ, đành phải miễn cưỡng gật đầu: “À… ừm… đúng vậy!”

 

Mẹ tôi vui đến mức suýt chút nữa làm động tác múa tay.

 

Giang Tuệ mỉm cười nhìn bà ta.

 

Nụ cười đó… phải diễn tả thế nào nhỉ…

 

Cảm giác như vừa đi du lịch Nga Mi Sơn, rồi đứng quan sát lũ khỉ vậy.

 

16.

 

Bảy giờ sáng.

 

Không ai gọi, tôi tự động có mặt ở bàn ăn sáng đúng giờ.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page