Chương 2:
20/02/2025
Chương 3:
20/02/2025
Chương 1:
20/02/2025
Chương 4:
22/02/2025
Chương 5:
22/02/2025
Chương 6:
22/02/2025
Chương 7:
25/02/2025
Chương 8:
25/02/2025
Chương 9:
25/02/2025
Chương 11:
27/02/2025
Chương 12:
27/02/2025
Chương 10:
27/02/2025
Chương 13:
01/03/2025
Chương 14:
01/03/2025
Chương 15:
01/03/2025
Chương 16:
04/03/2025
Chương 17:
04/03/2025
Chương 18:
04/03/2025
Chương 19:
06/03/2025
Chương 20:
06/03/2025
Chương 21:
06/03/2025
Càng làm càng loạn, cuối cùng, chú hai tôi bước ra hòa giải, bảo bố mẹ tôi đừng làm ầm lên nữa.
“Lấy chút đồ sưu tập của ông già đi, cũng đáng một – hai tỷ đấy.”
Bố tôi gầm lên: “Chút tiền đó mà đòi bố thí cho tao chắc?!”
10.
Sau tang lễ, tôi phải thu dọn đồ đạc để về nhà bố mẹ.
Không vì lý do nào khác, tôi chưa đủ tuổi trưởng thành, vẫn chưa tham gia kỳ thi đại học.
Di chúc của ông nội đã ghi rõ, phần thừa kế của tôi và Giang Tuệ chỉ có thể nhận được sau khi kết hôn.
Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua tôi.
Lúc này, hầu hết khách khứa đã rời đi.
Bố mẹ tôi lại bắt đầu cãi cọ về bộ sưu tập, tranh giành với hai người chú.
Tôi một mình bước ra vườn.
Căn nhà của ông nội vốn là ngôi nhà cổ mà ông bà tôi sống khi kết hôn, sau này có sửa sang lại, nhưng vẫn giữ được phần lớn phong cách cũ.
Cây mộc lan bà nội trồng khi còn trẻ, nhờ có ông nội chăm sóc, nên luôn xanh tốt.
Chẳng biết qua bao nhiêu thế hệ, giờ đây vườn nhà tôi đã tràn ngập những cây mộc lan ấy.
Nhưng ông nội không còn nữa.
Trong đêm hè oi bức này, những đóa mộc lan dường như cũng linh cảm được số phận của mình, đang nở rộ một cách mãnh liệt, như muốn lưu giữ hương thơm nồng đượm của mình trên thế gian này.
Hít một hơi thật sâu, cái đầu căng thẳng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Tôi biết đây là bước ngoặt trong cuộc đời mình.
Nói ra thì cũng lạ.
Trước đây tôi chỉ cảm thấy ông nội đối với mình lạnh nhạt, ít khi nói chuyện.
Nhưng bây giờ, khi ông nội đã ra đi, tôi chợt nhớ lại rất nhiều lời ông nội từng nói.
Mỗi câu đều vô cùng hữu ích.
Ông nội nói: “Tiểu Hòa à, chỉ khi tự mình kiếm ra tiền, rồi dùng số tiền đó để sống, thì con đường sau này mới có thể vững chắc.”
Ông nội nói, những gì trưởng bối cho, chỉ có thể coi như một thứ tô điểm thêm cho cuộc sống.
Mãi sau này tôi mới chợt nhận ra, có lẽ ngay từ lúc đó ông nội đã bắt đầu lập di chúc.
Ông nội thực sự đã lo lắng rất nhiều cho con cháu, có sự sắp xếp của riêng mình, chỉ là ra đi quá đột ngột.
Từ tiền sảnh lại vang lên tiếng đồ đạc bị đập phá.
Có lẽ bố tôi và họ lại bàn bạc không thành.
Sau đó, mẹ tôi gào lên từ phía vườn sau: “Giang Hòa! Mày chet ở đâu rồi! Còn không lết xác ra đây! Nghĩ ai còn có thể chống lưng cho mày chắc?!”
Tôi siết chặt nắm tay, rồi vươn tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc ghế bập bênh mà ông nội thường ngồi.
“Ông ơi, ông yên tâm, con hiểu cả rồi.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
12.
Bố mẹ tôi mặt mày hầm hầm giận dữ.
Mặc dù hai người chú của tôi đã nhượng bộ, đem bộ sưu tập mà ông nội dự định để lại cho dì Tạ ném cho họ để xoa dịu tình hình.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là họ phải tự tìm cách khiến dì Tạ mất quyền thừa kế.
Dùng lời của ông nội mà nói, thì hai người này chính là kiểu: “Dâng cơm tận miệng, còn trách người ta không nhai hộ.”
Trên đường về nhà, họ vẫn liên tục chửi bới.
“Cái thứ gì đâu, từng đứa từng đứa một tưởng mình ghê gớm lắm.”
Bố tôi quay đầu hỏi Giang Tuệ: “Tuệ Tuệ, khi nào con thi đại học?”
Giang Tuệ nhàn nhạt đáp: “Năm sau.”
Bố tôi nói: “Hay là con thi luôn năm nay đi? Đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại, cho bố mẹ được nở mày nở mặt một chút!”
Giang Tuệ đáp: “Bố, kỳ thi đại học tổ chức vào tháng Sáu, năm nay thi xong rồi.”
Bố tôi lại bắt đầu chửi bới, còn mẹ tôi thì chỉ phụ họa theo.
Hai người họ bàn bạc, chỉ cần chờ đến khi Giang Tuệ thi đại học xong, chứng minh cho cả nhà thấy thế hệ sau vẫn do nhánh của họ nắm giữ hy vọng!
Có vẻ như Giang Tuệ nghe nhiều cũng thấy phiền.
Nhưng con bé rất thông minh, không bao giờ trực tiếp yêu cầu bố mẹ im miệng.
You cannot copy content of this page
Bình luận