Chương 2:
20/02/2025
Chương 3:
20/02/2025
Chương 1:
20/02/2025
Chương 4:
22/02/2025
Chương 5:
22/02/2025
Chương 6:
22/02/2025
Chương 7:
25/02/2025
Chương 8:
25/02/2025
Chương 9:
25/02/2025
Chương 11:
27/02/2025
Chương 12:
27/02/2025
Chương 10:
27/02/2025
Chương 13:
01/03/2025
Chương 14:
01/03/2025
Chương 15:
01/03/2025
Chương 16:
04/03/2025
Chương 17:
04/03/2025
Chương 18:
04/03/2025
Chương 19:
06/03/2025
Chương 20:
06/03/2025
Chương 21:
06/03/2025
Ngay trong tang lễ, bố tôi đã bắt đầu chế giễu bà ấy: “Ồ, bà Bùi đây mà, nhờ kiện tụng với chồng cũ mà thăng tiến vùn vụt, giờ cũng coi như chen chân vào giới thượng lưu rồi nhỉ?”
Những năm qua, bà Bùi luôn trong quá trình kiện tụng với chồng cũ, khiến ông ta dần dần phá sản.
Bởi vì, chồng cũ của bà ấy chính là nhà đầu tư số một của các thí nghiệm chỉnh sửa gen trong nước.
Bà ấy đã thắng kiện, sau đó những phòng thí nghiệm phi pháp kia nhanh chóng bị nhà nước dẹp bỏ, hàng loạt nhân viên thí nghiệm vi phạm pháp luật bị bắt giữ.
Nhà nước công bố toàn bộ sự thật về những trò lừa đảo của các phòng thí nghiệm, bao gồm việc làm giả kết quả nghiên cứu, tác hại của các thí nghiệm phi pháp và những di chứng tiềm ẩn.
Công nghệ này, ngoài vấn đề đạo đức, thì còn có một trở ngại lớn là hiện tượng lệch mục tiêu, vốn không thể giải quyết được.
Những đứa trẻ chỉnh sửa gen từng được người người ngưỡng mộ, giờ đây mỗi khi nhắc đến, ai cũng kiêng dè, tránh né.
Tôi không biết người khác thế nào, nhưng bố mẹ tôi thì hận bà ấy đến thấu xương.
Bố tôi ngu dốt, nhưng lại vô cùng bướng bỉnh, cứ cho rằng đây chỉ là những lời bịa đặt của đám người nghèo nhằm kéo lùi những kẻ như ông ta.
Bà Bùi chẳng thèm chấp, chỉ bình thản nói: “Ông Giang, xin nén bi thương.”
Nhưng bố tôi không chịu dừng lại.
Ông ta kéo em gái tôi, Giang Tuệ, ra khoe khoang: “Nhìn Tuệ Tuệ nhà chúng tôi xem, mới mười ba tuổi mà đã cao thế này rồi. Thành tích học tập cũng rất tốt, sang năm còn chuẩn bị thi đại học đấy…”
Lải nhải suốt một hồi.
Cuối cùng, ông ta kết luận: “Bà Bùi, bà giàu lên thì không đáng trách.”
“Nhưng bà chặn đường của những bậc phụ huynh khác, hủy hoại tương lai đất nước, thì đó chính là lỗi của bà rồi.”
Bà Bùi nghe hết một cách nghiêm túc, cuối cùng chỉ mỉm cười với ông ta: “Đúng, đúng, ông nói cái gì cũng đúng.”
9.
Sau vụ ồn ào đó, bà Bùi cũng không đến tìm tôi nữa.
Thực ra, tôi hiểu được sự do dự của bà ấy.
Bà ấy không có quan hệ tốt với bố mẹ tôi, nhưng tôi thì vẫn phải về sống với họ.
Nếu để bố mẹ tôi thấy bà ấy quan tâm đến tôi, thì tình cảnh của tôi sẽ càng thê thảm hơn mà thôi.
Sau tang lễ, luật sư công bố di chúc trước mặt mọi người.
Bố mẹ tôi dắt Giang Tuệ đến, đứng ngay bên cạnh tôi.
Nhiều năm qua, mối quan hệ giữa tôi và họ vốn đã không tốt.
Hoặc có thể nói, họ rất bực bội với tôi.
Bởi trước đây, họ từng cố gắng dùng tôi để tạo dựng tình cảm, nhưng tôi chưa từng giúp họ nói đỡ một câu nào.
Đến lúc này, bố tôi – con trai ruột của ông nội – nhìn tôi với vẻ hả hê của kẻ sắp được trả thù: “Xem lần này mày còn trông cậy vào ai.”
Tôi không lên tiếng.
Trong di chúc, ông nội chia cho tôi và Giang Tuệ số cổ phần bằng nhau, nhưng tôi được thêm một trang trại rượu vang.
Bố mẹ tôi không nhận được bất cứ thứ gì.
Thậm chí, bộ sưu tập mà ông nội từng cất công sưu tầm suốt đời cũng để lại cho dì giúp việc – dì Tạ, người đã chăm sóc chúng tôi từ nhỏ.
Bố tôi không thể tin nổi, quay sang hỏi luật sư có phải đã bỏ sót gì không.
Luật sư đáp: “Phần của đại thiếu gia đã được phân chia từ trước rồi.”
Mẹ tôi thét lên: “Nhưng sau đó giá trị công ty đã tăng gấp đôi! Lão già đã kiếm được thêm bao nhiêu tiền nữa!”
Luật sư vẫn giữ nguyên câu trả lời — không có gì thay đổi.
Bố tôi nổi đien, làm loạn cả linh đường, bắt đầu đập phá đồ đạc, khiến tình hình trở nên hỗn loạn.
Bà Bùi kéo tôi lại, che chắn phía sau bà ấy.
Và đúng lúc đó, tôi nhìn thấy em gái tôi, Giang Tuệ.
Em ấy đứng giữa đám đông, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ khi nhìn bố mẹ tôi.
Ánh mắt đó… Giống như đang nhìn súc v@t vậy…
Tóm lại, không phải là ánh mắt dành cho con người, càng không phải dành cho bố mẹ ruột của mình.
You cannot copy content of this page
Bình luận