Chương 2:
20/02/2025
Chương 3:
20/02/2025
Chương 1:
20/02/2025
Chương 4:
22/02/2025
Chương 5:
22/02/2025
Chương 6:
22/02/2025
Chương 7:
25/02/2025
Chương 8:
25/02/2025
Chương 9:
25/02/2025
Chương 11:
27/02/2025
Chương 12:
27/02/2025
Chương 10:
27/02/2025
Chương 13:
01/03/2025
Chương 14:
01/03/2025
Chương 15:
01/03/2025
Chương 16:
04/03/2025
Chương 17:
04/03/2025
Chương 18:
04/03/2025
Chương 19:
06/03/2025
Chương 20:
06/03/2025
Chương 21:
06/03/2025
Bùi Mẫn đ.ấm thẳng vào mặt lão ta, chặn đứng lời nói.
Sau đó, anh tiếp tục nhìn mẹ mình, khiêu khích: “Bà nói đi, tôi có bệnh không?”
Bà Bùi nhìn anh, đôi mắt dần dần đỏ hoe.
Trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người, bà ấy chậm rãi bước về phía anh, rồi ôm chặt anh vào lòng.
“Con không có bệnh.” Giọng bà ấy kiên định vô cùng: “Cha con mới là kẻ đien, không phải con.”
5.
Mãi sau này tôi mới biết, bố mẹ của Bùi Mẫn đã ly hôn, và bố anh thực sự là một kẻ đien.
Vì lúc đó anh được sinh ra bằng phương pháp thụ tinh ống nghiệm, nên bố anh đã lén mẹ anh chỉnh sửa gen cho đứa trẻ.
Nếu chỉ dừng lại ở đó, có lẽ chuyện cũng không đến mức ly hôn, và mẹ anh cũng sẽ không phát hiện ra điều kinh khủng ấy.
Có lẽ bố anh cảm thấy anh vẫn chưa đủ hoàn hảo, nên từ nhỏ anh gần như bị đối xử như một vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.
So với việc tôi bị điện giật, những gì anh trải qua còn khủng khiếp hơn gấp bội.
Nhưng kết quả thí nghiệm lại không được như mong đợi, Bùi Mẫn mãi mãi không thể đạt đến cái gọi là “sự hoàn mỹ” mà người đàn ông kia tưởng tượng.
Sau cùng, bố anh từ bỏ, coi anh như một “sản phẩm lỗi” rồi thẳng tay đưa anh vào bệnh viện tâm th@n để “điều trị”.
Mãi cho đến khi mẹ anh, lúc đó đang ở tận châu Phi, phát hiện ra mọi chuyện.
6.
Trước khi rời đi, cuối cùng Bùi Mẫn cũng nhìn tôi một lần.
“Lại đây.”
Tôi chạy tới, ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc đó tôi còn nhỏ nên không hiểu, bây giờ nhớ lại mới thấy, biểu cảm khi ấy của anh bình tĩnh đến đáng sợ.
Anh nói: “Mẹ, đứa này là bạn con, nó tên là Giang Hòa.”
Bà Bùi sửa lại ngay: “Sao có thể gọi bạn mình là ‘đứa này’ được?”
Sau đó, bà ấy cố gắng mỉm cười hòa nhã, hơi cúi xuống hỏi tôi: “Bé con, con vào đây bằng cách nào?”
Tôi nhìn thấy ngay đây là cơ hội!
Trẻ con nghĩ gì nói nấy, tôi lập tức lớn tiếng kêu: “Mẹ! Con cũng không có bệnh! Người có bệnh là ba con! Còn cả mẹ con nữa!”
Bà Bùi: “…”
Lúc đó tôi cứ nghĩ, chỉ cần đổi một người mẹ, chỉ cần một người mẹ không nói tôi có bệnh, vậy là được rồi!
Nhưng hôm đó, bà ấy không đưa tôi đi.
Tôi khóc đến trời long đất lở, ôm chặt lấy chân bà ấy, vừa khóc vừa bám theo suốt đường ra cổng bệnh viện.
Miệng không ngừng la lên: “Mẹ ơi, mẹ không cần con nữa sao…”
Sau đó, bà Bùi tố cáo bệnh viện này, rồi báo cho ông nội tôi đến đón tôi về.
7.
Tôi sống ở nhà ông nội vài năm.
Bố mẹ lấy cớ đến thăm tôi, ngày nào cũng kéo đến làm loạn.
Mà mục đích thực sự của họ lại là muốn hàn gắn quan hệ với ông nội tôi sao?
Ông nội không hề chấp nhận chuyện đó, tức giận quát: “Hai đứa dám giấu tao mà đưa con bé vào bệnh viện tâm th@n, giờ còn dám đến đây à?!”
Tại sao lại không dám chứ? Bọn họ chẳng hề biết sợ!
Lúc đó tôi tuy còn nhỏ nhưng từng ở bệnh viện tâm th@n, nên cũng có chút đầu óc tính toán.
Tôi không sợ gì cả, chỉ sợ bố mẹ làm ầm lên khiến ông nội phiền lòng, rồi từ đó cũng không ưa tôi nữa.
May mà khi ông nội còn sống, dù không thiên vị tôi nhưng cũng chưa bao giờ ghét bỏ tôi, càng không để bố mẹ tôi đưa tôi đi.
Cho đến khi ông nội qua đời.
Năm đó, tôi mười lăm tuổi.
8.
Ông nội ra đi quá đột ngột, từ lúc lên cơn nhồi m@u cơ tim đến khi qua đời chỉ trong vài phút.
Bố tôi và hai người chú lập tức đưa vợ con trở về lo liệu tang lễ.
Ở địa phương, ông nội tôi vẫn là người có danh tiếng, rất nhiều doanh nhân giàu có và trí thức đã đến viếng.
Bà Bùi cũng đến.
Tôi thấy bà ấy đứng giữa đám đông, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, liền biết bà ấy đang tìm tôi, định đứng dậy bước đến.
Nhưng bố tôi đã ra mặt trước.
Vừa nhìn thấy bà ấy, mặt mày ông ta liền khó chịu ra mặt.
You cannot copy content of this page
Bình luận