Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 21:

Chương trước

Chương sau

Ngoại truyện – Giang Tuệ

 

1.

 

Từ nhỏ, tôi đã biết mình không giống những đứa trẻ khác.

 

Bố mẹ tôi luôn nói: “Tuệ Tuệ à, con là con người thượng đẳng, không giống đám hạ đẳng ngoài kia.”

 

Tôi cũng từng tin là thật.

 

Nhưng sau này, tôi nhận ra… mình thực sự không phải vậy.

 

Tôi chỉ là một con người bình thường, nếu không chú ý nghe giảng thì bài tập cũng không làm được.

 

Mỗi lần như vậy, bố mẹ lại đưa tôi đến phòng thí nghiệm, nói rằng tôi có vấn đề.

 

Lần tàn nhẫn nhất, tôi suýt mất mạng vì tai nạn gây mê.

 

Tôi hoảng sợ cầu xin họ đừng bắt tôi đi nữa.

 

Mẹ tôi ngoài miệng thì nói “Được rồi”, còn dỗ dành tôi: “Ngoan nào, đừng sợ.”

 

Tôi tưởng họ yêu thương mình. 

 

Nếu không thì tại sao lại ôm tôi, gọi tôi là “bảo bối”, là “ngoan ngoãn” chứ?

 

Nhưng vừa quay lưng, họ đã đưa tôi vào phòng thí nghiệm.

 

Tôi nghe thấy mẹ nói với người mặc áo blouse trắng: “Đứa trẻ này chẳng có chút ý chí nào cả, có phải gen có vấn đề không? Gen nào quản lý ý chí nhỉ?”

 

Từ đó, tôi học cách nói dối.

 

Tôi bắt đầu bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo của họ, coi tất cả mọi người là “hạ đẳng”.

 

Quả nhiên, cuộc sống của tôi dễ dàng hơn nhiều.

 

Bố mẹ bắt đầu nghe theo tôi. 

 

Tôi trở thành tâm điểm trong đám đông, thậm chí còn tìm ra kẽ hở trong hệ thống giám sát của gia đình để lẻn ra ngoài ăn gà rán…

 

Cho đến khi “cái người đó” xuất hiện.

 

Chị ấy tặng tôi một cái bạt tai thật kêu.

 

2.

 

Từ khi chị tôi chuyển đến lúc tôi mười ba tuổi, trung bình mỗi ngày tôi bị chị ấy t.át mười cái bạt tai!

 

Tức chet đi được…

 

Mà tôi còn không đánh lại chị ấy.

 

Đám bạn tự xưng là “cao thủ võ lâm” của tôi cũng chẳng đánh lại chị ấy.

 

Chị ấy còn yêu sớm, bạn trai lại là một võ sĩ quyền anh, người ta gọi anh ta là “nhà vô địch không vương miện”!

 

Mấy đứa bạn tôi, chỉ cần nghe thấy tên anh ta là chạy mất dép.

 

Chị ấy lúc nào cũng vừa cười dịu dàng với tôi, vừa vung tay t.át tôi không trượt phát nào.

 

Tôi thật sự muốn giết chet chị ấy!

 

Nhưng… khi tôi bị bố mẹ đẩy xuống lầu, người cứu tôi lại là chị ấy.

 

Khoảng thời gian tôi nằm viện, chị ấy đối xử với tôi rất tốt.

 

Từ chị ấy, tôi cảm nhận được một thứ gì đó khác hẳn với bố mẹ.

 

Dù tôi không phải thiên tài, chị ấy dường như vẫn thích tôi…

 

Rồi khi tôi xuất viện, chị ấy lập tức kéo tôi ra khỏi cái “nhà” đó.

 

Thật ra tôi rất vui, dù ngày nào chị ấy cũng vẫn t.át tôi không nương tay.

 

Nói nhỏ cho mọi người biết nhé, lúc bố mẹ tôi đi tù, tôi còn vui hơn nữa, vui đến mức không thể giấu nổi.

 

3.

 

Tôi tham gia kỳ thi đại học.

 

Lần thứ hai.

 

Thành tích bình thường thôi, vừa đủ qua điểm sàn trường top đầu.

 

Nhưng tôi rất hài lòng, vì được học đúng chuyên ngành mình thích — đại học nông nghiệp.

 

Không biết từ khi nào tôi lại thích đào đất nữa… ờmmm.

 

Nói đi cũng phải nói lại, hình như tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là một người bình thường… Vui quá!

 

Về nhà, chị tôi nói đã đi đăng ký kết hôn với “cái người đó” rồi.

 

Phiền chet đi được.

 

Còn không tổ chức đám cưới, hơn nữa họ còn nói sẽ không sinh con.

 

Tôi chạy tới hỏi anh ta: “Anh có vấn đề di truyền, sao lại hại đời chị tôi chứ!”

 

Chị gái lập tức tặng tôi một cái bạt tai thật kêu.

 

Úi, lâu lắm rồi mới bị ăn đòn!

 

Chị tôi nói với vẻ đầy triết lý: “Hy vọng đây là lần cuối cùng chị đánh em.”

 

Tôi bực mình: “Hừ, chị vì anh ta mà đánh em!”

 

Chị tôi bất lực.

 

“Tuệ Tuệ, sau này đừng nói chuyện gen di truyền nữa. Gen có thể bị người khác chỉnh sửa, nhưng cuộc đời thì không.”

 

“Em nên học hỏi anh rể của em nhiều hơn.”

 

Tôi vẫn giận!

 

Nhưng lại không thể không thừa nhận…

 

Cái tên đó, về phương diện này, cũng coi như đáng nể.

 

Ai mà ngờ được một võ sĩ quyền anh có đột biến gen bạo lực, lại có thể giải nghệ thành công rồi đi làm nhà địa chất học chứ?

 

Nghe nói là vì dự án của bà Bùi quá phức tạp, nên anh ta cũng muốn tiếp tục nghiên cứu.

 

Anh ta thực sự đã chứng minh rằng, dù gen có bị chỉnh sửa bởi kẻ khác, con người vẫn có thể tự viết lại cuộc đời của chính mình.

 

Hết. 

 

Hết Chương 21:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page