Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 20:

Chương trước

Chương sau

Mẹ tôi khá hơn một chút, bị kết án hai mươi năm.

 

Còn về chuyện giet ông nội, vì thiếu chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh nên tạm thời chưa thể định tội.

 

Nhưng chú hai của tôi vẫn tiếp tục kháng cáo, trông dáng vẻ ông ta thì chắc chắn là sẽ đấu với bố tôi đến cùng.

 

Bản án được tuyên sau khi tôi thi đại học xong.

 

Nghe xong, tôi vẫn cảm thấy không cam tâm, thế là kéo Giang Tuệ đi gặp bọn họ.

 

Giang Tuệ hơi nhát gan: “Em đi làm gì chứ, em không đi đâu…”

 

Tôi giơ tay lên, theo phản xạ, Giang Tuệ lập tức ôm đầu.

 

Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng phải lỗi của nó.

 

Thế nên lần này tôi không đánh.

 

Tôi nói: “Tính cách hay làm vừa lòng người khác của em cũng nên sửa đi.”

 

Giang Tuệ ngơ ngác nhìn tôi: “Em làm vừa lòng ai cơ?”

 

“Tất nhiên là bố mẹ.”

 

Nó lập tức nhảy dựng lên: “Chị nói bậy! Em ghét họ nhất! Hai con ma cờ b@c ghê tởm, bản thân chẳng ra gì mà chỉ biết thao túng tâm lý em…”

 

Tôi tàn nhẫn vạch trần sự thật: “Không, em vẫn đang làm vừa lòng họ.” 

 

“Em nói dối không ngừng chỉ để trở thành đứa con như họ mong muốn. Ngay cả bây giờ, em không dám gặp họ, cũng vì sợ bản thân chưa đủ giỏi, không đạt được kỳ vọng của họ.”

 

Giang Tuệ tức đến mức hét ầm lên: “Chị nói linh tinh cái gì thế! Chị thà đánh em còn hơn! Đánh em đi! Đánh em đi…”

 

Đúng là hết nói nổi…

 

Thế nên, tôi thỏa mãn yêu cầu của nó, tặng thêm một bạt tai cho nó bình tĩnh lại.

 

Liều thuốc này hơi mạnh.

 

Lúc đi thăm tù, Giang Tuệ cứ hếch mũi lên trời suốt cả buổi.

 

Con bé lạnh lùng nói với bố: “Chị con đậu vào Đại học J rồi, sau này con cũng sẽ rất có tiền đồ. Nhưng bọn con sẽ không quan tâm đến hai người nữa.”

 

“Thời đại dựa dẫm vào người khác đã kết thúc rồi, nếu sau này may mắn ra tù, hai người đi nhặt rác mà sống đi.”

 

Sau đó, nó chạy sang phía mẹ tôi, lặp lại nguyên văn câu vừa nói.

 

Lời lẽ thì có chút thô…

 

Nhưng ý của tôi cũng là như vậy.

 

56.

 

Sau khi thi đại học xong, tôi dọn ra khỏi nhà bà Bùi.

 

Những năm qua, tôi đã nợ họ không ít tiền rồi.

 

Đại học J ở ngay trong thành phố, tôi thuê một căn hộ, sống chung với Giang Tuệ.

 

Chủ yếu là vì… đứa này thực sự rất đáng ăn đòn.

 

Sau đó tôi tức quá, dứt khoát chuyển nó từ trường cấp hai trọng điểm trong khu trung tâm về một trường cấp hai ở vùng ngoại ô.

 

Bùi Mẫn giúp tôi tìm trường, có hơi mang theo tư thù cá nhân một chút.

 

Anh và Giang Tuệ vốn chẳng ưa nhau.

 

Nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt…

 

Sau khi chuyển về trường làng, chẳng ai biết nó là ai, cũng chẳng có ai thích so đo, đua đòi với nó, thế là con bé bỗng nhiên bắt đầu sống thoải mái hẳn.

 

Thậm chí sau giờ học, con bé còn đi khắp thôn, hết nhà này sang nhà khác, thỉnh thoảng mang mấy loại rau củ quả tươi ngon về cho tôi.

 

Thành tích học tập cũng tiến bộ vượt bậc.

 

Cứ thế cho đến khi nó tốt nghiệp cấp hai, tôi mới nhận ra hình như mình đánh nó hơi ít.

 

Rồi  cảm thấy như có thể thở phào nhẹ nhõm.

 

Có lẽ, cuối cùng tôi và em gái đã thực sự thoát ra khỏi cái gia đình ấy.

 

Hết Chương 20:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page