Không Sao Cả, Chúng Ta Đều Có Vấn Đề

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

3.

 

Trong bệnh viện tâm th@n, tôi gặp được Bùi Mẫn.

 

Năm đó, anh mười tuổi, tôi sáu tuổi.

 

Trong bệnh viện, trẻ con không nhiều, bình thường ai lại đưa con mình vào bệnh viện tâm th@n để điều trị chứ?

 

Lúc đó tôi còn nhỏ, chỉ là rất thích trẻ con, đặc biệt là những đứa lớn hơn mình một chút.

 

Anh làm gì, tôi cũng làm theo.

 

Anh không khóc, không làm ầm, được cho uống thuốc thì uống, tôi cũng bắt chước y hệt.

 

Nhưng rồi tôi phát hiện, đợi y tá đi khỏi, anh lại nhổ thuốc ra.

 

Tôi: “…”

 

Lần sau, tôi cũng bắt chước nhổ thuốc giấu dưới gối, nhưng bị y tá phát hiện, bị cả nhóm người giữ chặt rồi tiêm thuốc.

 

Tôi: “…!”

 

Ngày nào tôi cũng đi theo anh, cuối cùng có một ngày anh chịu không nổi nữa, đuổi tôi ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Nhưng không sao, tôi biết anh mang thuốc vào nhà vệ sinh rồi xả trôi đi.

 

Vậy nên tôi cũng làm theo, và từ đó không bao giờ bị phát hiện nữa.

 

Bùi Mẫn hầu như không nói chuyện, sau này tôi mới biết anh đang giả vờ mắc chứng t.ự k.ỷ.

 

Tôi thấy kỳ lạ, lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh anh: “Anh, anh đâu có bệnh, sao lại giả vờ bệnh?”

 

Bùi Mẫn ngồi trong góc tường vẽ tranh. 

 

Tranh của anh rất đẹp, nhưng không đẹp bằng chính anh.

 

Cả người anh trông như được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp đến mức không giống người thật.

 

Nghe tôi nói, anh chậm rãi quay đầu lại nhìn một cái, sau đó không nói lời nào, tiếp tục cúi đầu vẽ tranh.

 

Thế là tôi cũng không nói gì, tiếp tục ngồi xổm bên cạnh.

 

Trong lòng nghĩ, bệnh của anh có vẻ “tốt” hơn bệnh của tôi, tôi cũng muốn giả vờ mắc bệnh giống anh.

 

Đáng tiếc, tôi không biết rằng t.ự k.ỷ không phải chỉ cần không nói chuyện là được.

 

Mẹ tôi lúc đó đã yêu cầu viện trưởng chẩn đoán cho tôi là “rối loạn hưng cảm”.

 

4.

 

Tôi chắc chắn mình không mắc chứng rối loạn hưng cảm, mà Bùi Mẫn cũng không hề mắc chứng t.ự k.ỷ.

 

Mẹ anh đến đón anh.

 

Hôm đó, tất cả bệnh nhân được phép ra ngoài trong bệnh viện đều bị khóa chặt trong phòng.

 

Những bác sĩ và y tá thường ngày vênh váo đều biến mất, thay vào đó là một hàng dài vệ sĩ áo đen đứng dọc hành lang.

 

Một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp sắc sảo đẩy cửa phòng chúng tôi, nhìn Bùi Mẫn đang ngồi trên giường bệnh rồi nói: “Lại đây.”

 

Bùi Mẫn đứng dậy, bình tĩnh nhìn bà ấy: “Bà là ai?”

 

Người phụ nữ cười lạnh: “Đừng có giả vờ nữa.”

 

Bùi Mẫn quay mặt đi: “Tôi ở đây rất tốt, không cần bà lo.”

 

Sự bực bội của người phụ nữ gần như hiện rõ ra ngoài: “Tiểu Mẫn, mẹ là mẹ của con!”

 

Nói xong, bà ấy tiến lên kéo anh đi. 

 

“Đợi mẹ đưa con ra khỏi đây, mẹ sẽ tính sổ với tên đien đó! Một đứa trẻ khỏe mạnh lại bị gửi vào bệnh viện tâm th@n!”

 

Bỗng nhiên, Bùi Mẫn giật mạnh tay khỏi mẹ mình, lao thẳng về phía viện trưởng đang khúm núm đứng một bên.

 

Anh giáng một cái t.át khiến lão ta ngã nhào ra đất, sau đó dùng chân đá, rồi nhấc ghế đập xuống.

 

Đ.ánh người xong vẫn chưa đủ, anh bắt đầu đập phá mọi thứ xung quanh, đập tan nát tất cả!

 

Lúc đó, anh như một con sư tử đực trẻ tuổi đang giận dữ, sức mạnh bộc phát đến mức không giống một thiếu niên bình thường.

 

Cả bệnh viện vang lên tiếng hét thất thanh, ai nấy đều hoảng loạn bỏ chạy.

 

Sau khi đập hết mọi thứ, anh lại quay về đánh viện trưởng, cho đến khi bản thân kiệt sức.

 

Anh nắm chặt tóc của lão viện trưởng, hỏi mẹ mình: “Tôi không có bệnh, đúng không?”

 

Suốt quá trình đó, mẹ anh vẫn đứng một bên, chân mày nhíu chặt, không biết vì lý do gì mà không hề ngăn cản.

 

Viện trưởng bị đánh đến mặt mũi đầy m@u, vừa khóc vừa nói: “Cậu ta bị rối loạn hưng cảm!”

 

Bùi Mẫn bật cười, nụ cười như một con ác quỷ xinh đẹp: “Không phải t.ự k.ỷ à?”

 

Viện trưởng hoảng loạn hét lên: “Bà Bùi, con trai bà thực sự có bệnh! Cậu ta vẫn luôn giả vờ mắc chứng t.ự k.ỷ, còn cố ý vẽ những bức tranh có khuynh hướng t.ự k.ỷ để đánh lừa chúng tôi…”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page